i ta nói qua, nhưng chưa từng đến đó. Đã thế lần này để tôi vào đó một chuyến xem, biết đâu lấy được Phong Thù Tiên Nhị!
Nữ ni nói vẻ băn khoăn:
- Nghe ân sư nói, Thiếc Ngõa Tự là nơi hang hùm hổ huyệt, trong đó là một bọn ác tăng, thí chủ không nên mạo hiểm!
Chu Mộng Châu chỉ cười nói:
- Ni cô chớ nên quá lo lắng cho tôi, tôi đã quyết là sẽ làm.
Tối đó chàng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Nữ ni làm cho chàng một bữa ăn thịnh soạn, đến canh ba chàng mới lên đường tìm xuống Thiếc Ngõa Tự.
Lại nói, Thiếc Ngõa Tự từ sau khi bị Chu Mộng Châu vào đại náo một trận thì không khỏi khiếp hồn. Mặc dù cuối cùng Chu Mộng Châu vẫn bị Hoa Nguyệt Đầu Đà xảo trá giở trò mới thắng một chưởng, nhưng cả chùa không khỏi rung động, vì bị một thiếu niên đơn thân độc mã vào tận chùa công nhiên động thủ.
Từ sau đêm đó, trong Thiếc Ngựa tự đêm nào cũng cắt cử người tuần tra cẩn mật.
Nhưng cũng chỉ là chuyện rầm rộ vào đêm đầu, rồi đâu cũng vào đó. Tăng chúng trong Thiếc Ngõa Tự xưa nay tự ngạo ngông cuồng độc bá cả một vùng này, thử hỏi ai dám mạo phạm. Huống gì bọn họ đinh ninh là Chu Mộng Châu trúng một chưởng của Hoa Nguyệt Đầu Đà, nhất định tri thương cả tháng sợ chưa hồi phục. Bởi thế chỉ sau một tuần là việc canh phòng đã thấy chểnh mảng.
Đêm hôm ấy, trong Thiếc Ngõa Tư vẫn yên ả trôi qua, thế nhưng có một bóng ma đã xâm nhập rồi trở ra một cách hết sức bí ấn.
Sáng lại, Hoa Nguyệt Đầu Đà được tin báo có một thiếu tăng đêm hôm qua trong lúc canh gác thì bị người điểm huyệt. Hoa Nguyệt Đầu Đà đích thân xuống tận nơi, gặp thiếu tăng hỏi nguyên cớ. Thiếu tăng chỉ đáp được một điều là trông thấy một bộ xương khô lướt tới nhanh như làn khói, rồi cả người chết khựng đến kêu cứu cũng không kịp, ngoài ra không biết gì thêm nữa.
Hoa Nguyệt Đầu Đà nhíu mày im lặng bỏ về phòng, trên nét mặt lộ vẻ lo lắng bất an.
Tăng chúng hay tin này đều nơm nớp hoảng loạn, chuyện này rõ ràng chẳng đơn giản chút nào. Cả Thiếc Ngõa Tự tăng chúng trên trăm người, mà người nào võ công cũng không tồi, xưa nay chưa từng có kẻ lạ mặt nào dám đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Chuyện xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến gần trưa, thì một tin báo khác từ vị Giám viện trưởng lão là đóa Phong Thù Tiên Nhị cất cả mấy đời nay, tự nhiên không cánh mà bay.
Hai sự kiện xảy ra như cùng một thời gian đủ phán đoán kẻ đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự hồi đêm là một cao nhân dị sĩ đồng thời mục đích là trộm đóa Phong Thù Tiên Nhị. Có điều khó đoán ra người đó là ai.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ở riết trong Phương trượng thất đóng cửa không ra ngoài, hẳn là lão đau đầu không ít. Chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài cũng đủ bẽ mặt Thiếc Ngõa Tự với người trên giang hồ rồi.
Đến chập chiều, có một tiểu đồng chạy đến chùa trao cho một phong thư báo là có người khách nhờ đưa giùm tận tay phương trượng.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cầm bức thư trên tay đọc xong không khởi phát run. Thư vỏn vẹn mấy câu:
“Canh ba đêm nay, tự thân đến Long Sơn, trên đỉnh có hồng đăng phố hội. Nếu chậm trễ họa giáng toàn tự!”.
Bên dưới lạc khoản ngoại hiệp Bạch Cốt Ma Quân.
Hoa Nguyệt Đầu Đà đã từng nghe danh Bạch Cốt Ma Quân. Nhưng chưa một lần diện kiến, vả lại bình sinh chẳng hề ân oán, cớ sao lão ta lại tìm đến?
Từ đó đến tối, Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi trước ngọn nến băn khoăn không biết có nên đi hay không? Không đi thì đối phương coi thường, còn đâu là một Hoa Nguyệt Đầu Đà thịnh danh trong giang hồ mấy mươi năm nay? Huống gì đối phương hăm dọa đại họa toàn tự?
Nhưng đi, thì chắc chắn là nguy hiểm, và ít nhất cũng không tránh được một trường ác chiến.
Uy danh của Bạch Cốt Ma Quân lừng lẫy từ ba mươi năm trước, sau này bặt tăm bặt tích, bây giờ tái hiện là một điều khiến Hoa Nguyệt Đầu Đà lo lắng. Có điều đối phương nghe nói là công lực phi phàm, nhưng chưa động thủ thì làm sao biết được?
Đắn đo mãi, bên ngoài tiếng mõ điểm canh đã thấy vào canh ba, Hoa Nguyệt Đầu Đa vốn ngạo khí rất lớn, đứng vụt lên kiên quyết phó hội một phen.
Hoa Nguyệt Đầu Đà vẫn vận tăng y, lưng mang đai, vai đeo trường kiếm rồi khẳng khái một mình vọt ra khỏi chúa nhắm Long sơn phóng tới.
Từ xa ngoài hơn mười dặm, Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng đã nhận ra trên một đỉnh núi có ánh đèn lồng, lão liền phóng chân nhanh hơn.
Đến đỉnh núi, trên ngọn tùng cao nhất là ngọn đèn lồng, đứng trước khoảng đất trống chừng hai trượng vuông là một bộ xương khô, Hoa Nguyệt Đầu Đà cả đời hành cước giang hồ chưa t