br />
Đằng Anh thúc giục:
- Chu công tử đồng ý chứ?
Chu Mộng Châu không thể không đáp, vì cô ta còn chưa nói ra sự thật.
Khi ấy chàng thở dài nói:
- Tại hạ sẽ cố gắng hết sức để hậu chuyện không quá bi đát. Nhưng ân đền oán trả vẫn là thường tình xưa nay, huống gì chuyện vừa liên quan đến gia phụ lại vừa liên quan đến gia sư.
Đằng Anh nghẹn lời, quả thật thì Chu Mộng Châu không nói sai tí nào, nhưng cô ta không thể không lo lắng cho ca ca của mình, đành nói:
- Chỉ cầu mong Chu công tử nên giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng chừng nào hay chừng ấy mà thôi. Có vậy Đằng Anh mới không thẹn lòng mình.
Chu Mộng Châu hiển nhiên thầm hiểu cô ta nói vậy vì chuyện lại hệ trọng chẳng những một mình Đằng Thận mà có thể là cả Quy Hồn Bảo.
Chàng nói:
- Tại hạ nguyện nghe lời cô nương, xin cô nương cứ nói hết ra đi!
Đằng Anh gật đầu rồi nói:
- Người thứ hai chính là vị đại sư thúc của Chu công tử, Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã.
- Hả?
Chu Mộng Châu không làm chủ được mình, giật thót người la lên đầy ngạc nhiên:
- Là Hồ đại thúc?
Đằng Anh gật đầu đáp:
- Không sai!
Bấy giờ cô ta kể những điều nghe nhặt được từ câu chuyện bí mật giữa Đằng Thận và Hồ Dã cho Chu Mộng Châu nghe, duy nhất chuyện liên quan đến Bạch Vĩ Hồng thì không nói ra.
Cuối cùng, cô ta nói:
- Tôi chỉ biết nội tình là một âm mưu sát hại Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm của Hồ Dã và ca ca tôi, nguyên nhân chính là vì mẫu thân của công tử.
Chu Mộng Châu khựng cả người, chưa nói được gì, chàng không biết bây giờ phải bắt đầu hành động như thế nào đây để rửa thanh bạch cho sư phụ mình và trả thù cho cha mình.
Bỗng nghe Đằng Anh cất tiếng hỏi:
- Thanh "Bích Long Kiếm Lệnh", Chu công tử do đâu mà có?
Chu Mộng Châu nghe nói giật mình, lúc ấy mới nhớ lại thanh kiếm lệnh mà chính vì nó chàng mới bị quần hùng bức vấn mấy hôm trước.
Khi ấy chàng với tay mò lấy chiếc túi vải, thanh kiếm vẫn nằm kỹ bên trong, chàng lấy ra ngắm nghía một hồi, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại nằm trong tay bà ta? Sao lại vậy được? Chẳng lẽ ...
Đằng Anh giục hỏi:
- Công tử vừa nhắc đến một người nào vậy?
Chu Mộng Châu ngước mắt nhìn Đằng Anh, bây giờ mới cảm nhận được sự tin tưởng trong ánh mắt Đằng Anh, khi ấy nói:
- Một vị trung niên nữ ni đã tặng cho tôi sau lần tôi đả bại Hoa Nguyệt Đầu Đà trên đỉnh núi nằm ngoài Thiếc Ngõa Tự đến mấy mươi dặm. Nữ ni từng nói thanh kiếm này là của tiên phu bà ta, đã hơn mười mấy năm nay không hề dùng đến ...
Vừa nghe đến đó, Đằng Anh la lên:
- Á! Lẽ nào ...?
Nhưng cô ta chỉ thốt được đến đó thì dừng lại không nói tiếp được.
Chu Mộng Châu như cũng đã hiểu hết được câu nói:
- Lẽ nào lại vậy? Lẽ nào nữ ni lại là . ...
Đằng Anh gật đầu nói nhanh:
- Chu công tử còn nhớ đường đến thảo am đó chứ?
Chu Mộng Châu gật đầu hiểu ý, nói:
- Phải, tôi cần phải đến đó một chuyến!
Vừa nói chàng vừa định ngồi dậy, nhưng bỗng cảm thấy người rất yếu lại nằm vật xuống giường.
Đằng Anh đỡ lấy người chàng nói trìu mến:
- Công tử còn yếu lắm, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian rồi mới lên đường.
Bấy giờ Chu Mộng Châu phải nằm lại khách điếm hơn một tuần mới hoàn toàn phục hồi.
Mọi việc đều được Đằng Anh chăm lo rất chu đáo.
Cuối cùng chàng chia tay với Đằng Anh, hẹn tái ngộ trong tiết trung thu tại đại hội "Thập niên luận kiếm".
Đằng Anh tiễn chân chàng, nhưng không quên dặn dò:
- Nhớ trên đường gặp khó khăn cứ liên lạc với người Quy Hồn Bảo báo cho tôi biết, nhất định tôi sẽ đến gặp Chu công tử.
- Đa tạ!
Nói câu cuối cùng, Chu Mộng Châu phóng người ra trấn ngược lên hướng bắc.
Hồi 18 : Trong Thảo Am Mẫu Tử Trùng Phùng
Đã qua sáu ngày nay Chu Mộng Châu đi ròng rã hầu như không nghỉ, chỉ khi nào vào một tiểu trấn, đại thành mà gặp phải giờ ăn uống, thì chàng mới tìm đến một phạn điếm bình dân để lót dạ. Trong lòng chàng chỉ nôn nóng muốn nhanh chóng tìm đến Hàn Đàm thảo am để gặp lại vị trung niên nữ ni kia.
Chàng cố vắt óc nhớ lại lần bị nạn trong Thiếc Ngõa Tự, rồi chạy thoát, cho đến khi ngất hẳn bên ngoài một thảo am. Chàng đã mường tượng ra khuôn mặt trung niên nữ ni khi thấy chàng tỉnh lại từ đôi mắt lộ ra một nét vừa u buồn vừa trìu mến sâu xa đến khó hiểu.
Cũng chính đôi bàn tay ấm áp ấy đặt trên trán chàng khiến chàng mủi lòng đến muốn khóc, chàng tự hỏi tại sao lại như vậy? Thật ra trung niên nữ ni kia là ai?
Suốt cả ngày hành trình năm s