Liêu Thứ cũng giật thót mình vì nhận thấy hành động của mình vừa rồi hơi lộ liễu, may mà nàng không hề lên tiếng trách cứ, bèn nói:
- Thường muội, chúng ta trở về đi thôi!
Hồ Vân Thường mặt ửng hồng, gật nhẹ đầu rồi người lướt nhẹ đi như hồng hồ điệp, thân pháp quả là điêu luynện đẹp mắt.
Liêu Thứ cũng liền tung người phóng theo nàng, cả hai phút chốc hòa vào bóng tối của khu hoa viên.
Lại nói, bóng đen kia sau khi vượt qua hận tường của Liên Vân Bảo, chừng như không hề hay biết có người bám theo mình cứ tiếp tục phóng nhanh vào khu rừng táo.
Thân pháp của người này cực nhanh, hành trình hơn mười dặm vậy mà chỉ trong nháy mắt đã thấy vượt qua rồi.
Trong màn đêm nhờ nhợ, trước mặt đã xuất hiện một bức tường vàng ngói đỏ, còn cách chừng bảy tám trượng, người kia phóng vọt lên vượt rào tường thành, miệng sung sướng gọi lớn:
- Sư phụ, sư phụ, đệ tử về đây!
Trong nội viện tịch lặng như tờ.
Thì ra bóng đen kia không ai khác ngoài Chu Mộng Châu.
Sau khi chia tay với mẫu thân, chàng quyết định trước hết trở về thăm sư phụ, đồng thời hỏi người thêm một số điều mà chàng còn hoài nghi trong lòng.
Chu Mộng Châu đứng khựng người đưa mắt nhìn quanh, bất giác chàng thấy kinh ngạc, nguyên là trong lâm viên cây phủ dày đặc, cỏ mọc um tùmg, chừng như là một nơi bị bỏ hoang phế đã từ lâu.
Chính điện Phật đường mở toang, chỉ nhìn vào trong cũng có thể nhận ra ngay từ lâu không có người nhang khói quét dọn.
Chu Mộng Châu tần ngần một lúc, rồi cất tiếng gọi lớn:
- Sư phụ, sư phụ!
Chu Mộng Châu gọi không lớn, thế nhưng trong khuôn viên Từ Vân Tự nếu có người, nhất định sẽ nghe thấy. Nhưng tiếng chàng lọt thỏm trong màn đêm, rồi lại lặng ngắt không một tiếng người đáp lại. Chu Mộng Châu không còn kiên nhẫn được nữa, chàng phóng chạy vào Phật đường.
Phật đường bài trí vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nhưng nhện giăng bụi mốc thành nhiều lớp, cũng đủ biết đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi. Chu Mộng Châu trong lòng kinh ngạc, chàng liền chạy lui sau thiền phòng, nhưng vẫn là căn phòng trống không, mốc meo bụi bặm từng lớp, rõ ràng là sư phụ đã không ở đây từ lâu, vậy sư phụ đi đâu?
Chu Mộng Châu đứng thừ người nghĩ ngợi hồi lâu, rồi chạy quanh tìm khắp mọi xó xỉnh trong chùa, nhưng đâu đâu cũng rêu phong u tịch, tuyệt nhiên không một dấu người.
Chàng linh cảm đã có điều gì không hay xảy ra với sư phụ, chàng với sư phụ Kim La Hán tuy ở với nhau không mấy khắc, thế nhưng ba lạy bái sư cũng đủ khiến chàng quý trọng người. Huống gì chính Kim La Hán đã sắp đặt thành toàn cho ước nguyện của chàng về sau, nên bây giờ trong người chàng mới mang được tuyệt học, thử hỏi chừng đó không đủ để chàng cảm nhận thâm ân của sư phụ.
Đứng lặng người suy nghĩ hồi lâu, chàng quyết định tạm thời rời Trường An tìm đến Khai Nguyên Tự ở Mễ Thương Sơn, vì vị phương trượng Khai Nguyên Tự, Đạo An thiền sư chính là sư đệ của sư phụ, nhất định có liên lạc với sư phụ.
Hồi 19 : Kim La Hán Hàm Oan Ẩn Tử
Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. Vừa đặt chân vào phòng, chàng ngửi thấy mùi dược thảo, chàng nghĩ ngay đã xảy ra chuyện gì, liền chạy nhanh vào. Quả nhiên nhìn thấy Đạo An pháp sư nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai mắt thâm sâu. Đứng bên giường hầu còn có Đạo Huyền sư thúc và Bạch Thắng. Đầu giường đặt một chiếc lư đồng, mùi dược thảo chính tỏa ra từ đó.
Bọn Đạo Huyền nhìn thấy lại Chu Mộng Châu thì vô cùng kinh ngạc, xa nhau mấy năm họ từng nghe đến những hành tung của chàng, như đả bại Nguyệt Hoa Đầu Đà, Thất Bộ Truy Hồn. Gần đây nhất nghe tin chàng phó hội tại Quy Hồn Bảo bị trúng một chiêu của Đằng Thân, bỏ chạy mất tung tích, đa phần nghĩ là đã chết, chẳng ngờ nay lại trở về.
Khi ấy sau giây phút kinh ngạc, cả bọn la lên:
- Chu Mộng Châu, ngươi đã trở về?
Chu Mộng Châu liền quỳ lạy xuống bái kiến Đạo Huyền sư thúc, rồi chạy đến bên cạnh Đạo An pháp sư. Đạo An mắt hiện hồi quang, miệng buông tiếng mệt mỏi:
- Sao? Chu Mộng Châu ư? Có phải là Chu Mộng Châu đây không?
Vừa nói lão thiền sư vừa đưa đôi tay gầy guộc sờ nắn tấm thân rắn chắc của chàng thanh niên, từ khóe mắt hai giọt lệ nóng rơi ra lăn dài trên đôi má hốc hác, chứng tỏ lão thiền sư vô cùng xúc động. Chu Mộng Châu thi đại lễ, vấn an một câu, rồi lập tức vận công lực vào tả chưởng đặt lên huyệt Linh Đài của Đạo An pháp sư, một luồng chân khí từ tay chàng truyền qua người thiền sư.
Đạo An thiền sư cả ngư