nh dùng bữa rồi, đạo nhân nhà bếp liền thu dọn chén đũa.
Trương Tùng Khê đứng ra lớn tiếng nói:
- Chư vị tiền bối, các vị bằng hữu!
Hôm nay là ngày tiệc thọ trăm tuổi của gia sư, được quí vị quang giáng, tệ phái từ trên xuống dưới ai cũng lấy làm vinh dự. Có điều việc tiếp đãi quá ư đơn sơ, xin quí vị lượng thứ cho. Gia sư đã định mời các vị cùng đến uống rượu ở Hoàng Hạc Lâu Võ Xương để bàn bạc chung, những gì sai sót hôm nay khi đó sẽ bổ khuyết.
Tệ sư đệ Trương Thúy Sơn đi xa mười năm, hôm nay đã trở về. Những gì tệ sư đệ gặp gỡ, kinh lịch trong mười năm đó, cũng chưa kịp bẩm minh sư trưởng. Hơn nữa hôm nay là ngày đại hỉ của gia sư, nếu lại đem ra bàn luận chuyện ân oán, giết chóc trong võ lâm, xem ra bất tường, hảo ý của quí vị từ xa đến chúc thọ, chẳng hóa ra biến thành đến để gây chuyện rắc rối hay sao?
Các vị ít khi có dịp đến đây, vậy tại hạ xin bồi tiếp cùng đi thăm mặt trước mặt sau núi Võ Đương, thưởng ngoạn phong cảnh có được chăng?
Chàng nói như thế là để chặn trước mọi người, nói rõ rằng hôm nay là ngày thọ diên cát kỳ, nếu có ai đưa chuyện Tạ Tốn hay Long Môn tiêu cục ra là có ý gây sự với phái Võ Đương.
Những người lên núi hôm nay, trừ phái Nga Mi ra, ai ai cũng định tâm sẽ đánh nhau mộ trận để ép phải thổ lộ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Thế nhưng phái Võ Đương uy danh vang dậy, không ai dám một mình đứng ra để kết oán thù. Nếu như cả mấy trăm người cùng nhất tề xông lên thì không ai ngại, thế nhưng bảo tự mình đứng ra gây chuyện đầu tiên, thì chẳng ai muốn làm chuyện vuốt râu hùm.
Mọi người ai nấy bối rối, lặng thinh. Tây Hoa Tử của phái Côn Lôn đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Trương tứ hiệp không phải chặn trước như thế. Chúng tôi người quang minh không làm chuyện ám muội, chi bằng nói toạc ra cho xong. Hôm nay đến đây, trước là chúc thọ Trương chân nhân, sau là muốn dò hỏi nơi chốn của ác tặc Tạ Tốn.
Mạc Thanh Cốc hậm hực suốt buổi nay, lúc này không còn nhịn nổi nữa, cười nhạt nói:
- Hay nhỉ, hóa ra là thế. Thảo nào, thảo nào.
Tây Hoa Tử trợn tròn đôi mắt, hỏi lại:
- Thảo nào cái gì?
Mạc Thanh Cốc nói:
- Lúc đầu tại hạ nghe nói các vị lên núi Võ Đương là để chúc thọ gia sư, nhưng sau thấy trong người lại có dấu binh khí, cảm thấy lạ kỳ, không lẽ mọi người mang bảo đao, bảo kiếm lên để làm lễ vật hay sao? Đến bây giờ mới minh bạch, cái lễ vật mang lên là thế đó.
Tây Hoa Tử vỗ vỗ vào người, kế đó cởi đạo bào ra, lớn tiếng:
- Mạc thất hiệp nhìn cho rõ, người ít tuổi, chớ có ngậm máu phun người. Chúng tôi trong người có dấu binh khí bao giờ đâu.
Mạc Thanh Cốc cười khẩy:
- Hay lắm, quả nhiên không có.
Chàng giơ hai ngón tay, rạch nhẹ vào thắt lưng hai người đứng kế bên. Chàng ra tay thật nhanh, lập tức cắt đứt dây lưng của hai người. Chỉ nghe loảng xoảng, loảng xoảng, hai thanh đoản đao rớt ra, lấp lánh sáng lòe cả mắt.
Mọi người ai cũng biến sắc. Tây Hoa Tử lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, nếu như Trương ngũ hiệp không chịu nói chỗ ở của Tạ Tốn ra, nếu có động đao động kiếm thì cũng có sao đâu.
Trương Tùng Khê đang định kêu lên Chao ôi ra hiệu để ra tay trước, bỗng nghe từ ngoài truyền vào một tiếng A Di Đà Phật. Phật hiệu đó truyền vào tai mọi người ai nấy đều nghe, vừa lớn vừa rõ, tuy là từ xa truyền đến nhưng người nghe tưởng như ngay ở bên cạnh.
Trương Tam Phong cười nói:
- Thì ra là Không Văn thiền sư của phái Thiếu Lâm đã đến, mau ra nghênh tiếp.
Thanh âm từ ngoài cổng lại tiếp lời:
- Trụ trì chùa Thiếu Lâm Không Văn, cùng với sư đệ Không Trí, Không Tính và các môn hạ đệ tử, cung chúc Trương chân nhân thiên thu trường lạc.
Không Văn, Không Trí, Không Tính ba người là nhân vật trong tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, trừ Không Kiến đại sư đã qua đời, cả ba thần tăng cùng đến. Trương Tùng Khê kinh hãi, hai tiếng Chao ôi không thể nào nói ra được, biết rằng các cao thủ phái Thiếu Lâm đã đến núi Võ Đương, dù mình có dùng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ chế ngự được các phái Côn Lôn, Không Động các người thì cũng vô ích.
Chưởng môn phái Côn Lôn Hà Thái Xung nói:
- Đã ngưỡng mộ thanh danh Thiếu Lâm thần tăng từ lâu, hôm nay may mắn được gặp, chuyến hành trình này cũng không uổng.
Từ bên ngoài một giọng trầm trầm vọng vào:
- Vị đó có phải là chưởng môn phái Côn Lôn Hà tiên sinh đấy chăng? May thay được gặp, may thay. Trương chân nhân, bọn lão nạp đến bái thọ trễ, thật là bất kính.
Trương Tam Phong nói:
- Hôm nay khách khứa đến đông đảo trên núi Võ Đương, lão đạo chỉ bất quá sống