y rằng võ nghệ cao cường, nhưng đấu liền ba trận chẳng phải là chuyện đơn giản, huống gì những tay hộ đài đều là võ lâm cao thủ.
Nhưng chỉ thấy gã tiếp tục mời đấu với một lão nhân khác trong đám hộ đài.
Hồ Dã chau mày giật mình, nguyên vì Điền Ca Xuyên chọn ba người thách đấu đều là ba nhân vật có võ công thâm hậu nhất trong đám bảy vị hộ đài. Lão nhân gầy ốm này họ Thôi tên Bàng, ngoại hiệu “Độc cước vạn trình”, lão vô môn vô phái, đơn hành lang bạt, giao lưu đó đây, nhưng người trên giang hồ đều biết đến nghĩa khí của lão ta.
Vào trận đấu chỉ thấy “Độc cước vạn trình” thân pháp kỳ ảo, thoắt đông thoắt tây, thủ nhiều công ít, chừng như nhường đòn cho Điền Ca Xuyên là nhiều.
Đứng bên ngoài, Thiên cang thủ Lạc Đại Xuân nhíu mày như không hài lòng với lối đánh cầm chừng của “Độc cước vạn trình”, nhưng lão ta vốn là thượng khách ca Liên Vân Bảo chủ. Cho nên Thiên Cang Thủ không dám lên tiếng.
Đánh mới ngoài ba mươi chiêu, chẳng hiểu “Độc cước vạn trình” nghĩ sao, tự nhiên cười lớn tiếng vui vẻ, nhảy ra ngoài ôm quyền nói:
- Cung hỷ các hạ qua liền ba ải!
Đến nước này thì Thiên Cang Thủ không nhịn được, lão hừ một tiếng lạnh lùng khinh bỉ ra mặt, liền nhận được một cái lườm của Hồ Dã, lão mới thôi.
Rõ ràng Thiên Cang Thủ nhận ra Độc Cước Vạn Trình chưa đấu hết sức, cố ý nhượng bước cho Điền Ca Xuyên qua ải.
Điền Ca Xuyên hẳn cũng thừa hiểu ra điều này, khi ấy chấp tay xá dài nói:
- Đa tạ các hạ nhượng chiêu!
Dưới đài võ lâm hào kiệt reo hò lên tán tụng Điền Ca Xuyên.
Hồ Dã là người vừa kinh ngạc vừa thảo dị nhất, bởi vì lão thành danh lập nghiệp dựng Liên Vân Bảo này mấy mươi năm nay, chưa từng nghe đến một cái danh nào là Điền Ca Xuyên.
Đến võ công của gã thuộc môn phái nào lão cũng không nhận ra nổi, mà chọn đấu lại là ba cao thủ võ nghệ cao cường nhất trong bảy vị hộ đài, điều này khiến lão thấy rầu trong lòng.
Hẳn là lão đang lo thầm cho ái đồ Liêu Thứ của mình, tuy rằng Liêu Thứ theo lão hấp thụ võ nghệ hơn hai mươi năm. Liêu Thứ khí cốt hơn người, thông minh đĩnh ngộ, lão ưu ái nhất mà đem hết tuyệt học truyền thụ.
Liêu Thứ có thể nói hấp thụ được tám chín phần võ học của lão. Việc qua ba cửa ải này không thành vấn đề, nhưng mỗi khi đối đầu với nhân vật này, thì chuyện thắng địch không thể dám đoán chắc được.
Lập “Anh hùng lôi đài” kén rể lần này, hiển nhiên Hồ Dã đã có chủ đích. Mời bảy cao thủ lão bối võ lâm về làm hộ đài, tất là một cửa quan cản đường những tay hào kiệt trẻ tuổi mon men đăng đài cầu hôn. Bốn ngày qua không một người nào qua được ba ải này, vốn khiến Hồ Dã thấy yên tâm.
Nào ngờ, ngày cuối cùng vừa bắt đầu từ đâu đã xuất hiện một Điền Ca Xuyên này. Từ đây cho đến khi cây nêu đứng bóng còn lâu, chẳng biết còn bao nhiêu nhân vật như Điền Ca Xuyên nữa, chính điều này càng khiến cho Hồ Dã lo lắng bất an.
Tiếp theo Điền Ca Xuyên chính là nhân vật tâm ý của Hồ Dã, Liêu Thứ.
Gã là chủ bài, tự nhiên việc qua ba ải này không mấy khó khăn.
Đám quần hùng cũng hoan hô vang dậy khi thấy một thanh niên trẻ tuổi tao nhã đấu với ba cao thủ liền ba trận.
Đương nhiên ít nhiều gì trong đám quần hùng cũng hiểu được có sự sắp đặt của chủ nhà đối với vị đệ tử ưu ái nhất của mình.
Trong bảy vị hộ đài, thì Lạc Đại Xuân là sư thúc của Liêu Thứ không nói, còn lại sáu vị được mời đến tự nhiên chẳng khi nào đấu hết sức với đệ tử của chủ nhà.
Liêu Thứ uy nghi tuấn tú, qua liền hai trận được quần hùng nhiệt liệt hoan hô thì hớn hở ra mặt, nhưng khi liếc nhìn Điền Ca Xuyên đĩnh lập im lặng cuối đài thì hơi ngần ngại.
Điền Ca Xuyên hai tay vòng trước ngực, mắt nhìn ra xa, tợ như không để tâm đến những gì đang diễn ra trên đài đấu.
Tiếp theo Liêu Thứ, quần hào trẻ tuổi như được bồi thêm lòng dũng cảm lẫn chí khí, nhiều người tình nguyện đăng đài cầu hôn. Nhưng từ sáng đến gần đúng ngọ vẫn không có thêm một người nào vượt được qua ải thứ hai, chứ đừng nói đến qua được ba ải.
Cứ theo như quy định ban đầu thì có ý đăng đài tỷ thí cầu hôn phải lên đài đấu trước ngọ. Sau ngọ mọi người tạm nghỉ, buổi chiều là chính thức vào chung cuộc tỷ đấu kén hiền tế.
Cả Lạc Đại Xuân lẫn Hồ Dã nôn nóng chỉ mong thời gian chóng qua, càng ít đấu cho Liêu Thứ chừng nào càng tốt chừng nấy.
Thời gian còn chưa đầy một khắc thì hết giờ đấu, quần hùng ban đầu nhiều người muốn đăng đài, nhưng chưa lên thì chưa biết, khi thấy cả bảy tám người nữa đăng đài đều bại thủ, thì họ mới