ình.
Hai luồng nguyên khí hội nhập vào với nhau, Cát Nhược thấy chẳng còn lốc gió nào xoáy cuộn đến mình nữa, mặc dù y trang chàng vẫn giũ phành phạch, hai chân Tiểu Chi vẫn hổng khỏi mặt đất.
Cát Nhược mới hiểu, nguyên khí của chàng và Tiểu Chi hợp lại mới chính là chân khí hợp nhất giao long của Lịnh tổ sư.
Cát Nhược đứng sửng người lên, và nhận thấy rằng những lốc gió kia không thể nào đủ sức thổi bay mình được.
Cát Nhược ôm cứng Tiểu Chi trong vòng tay bước thẳng qua phiến lam thạch.
Qua khỏi phiến lam thạch. Cát Nhược và Tiểu Chi ngạc nhiên khi chẳng còn chịu sức gió xoáy khủng khiếp như ở ngoài căn thạch phòng, mà chỉ thấy những luồn gió hiu hiu từ bốn xung quanh ve vuốt hai người mà thôi.
Ngay chính giữa căn phòng là một khối bích ngọc đỏ au, phát ra những luồng ánh sáng huyền ảo.
Trong khối bích ngọc, có hình con rồng đang lượn lờ uốn khúc. Hình rồng đó theo một chu trình lập đi lập lại không hề thay đổi.
Tiểu Chi thấy con rồng trong khối bích ngọc quá lạ mắt, tưởng như nó là con vật thật nên nhìn mãi mà không biết chán.
Cát Nhược quan sát khắp chung quanh, không thấy ngôn tự nào để lại . Chàng thất vọng vô cùng:
- Chúng ta mạo hiểm, mở phiến đá vào trong này, cũng chỉ có mỗi tảng bích ngọc này mà thôi, chứ không thấy khẩu khuyết Càn Khôn tâm thức.
Cát Nhược thở dài một tiếng:
- Tiểu ca và Chi muội làm chuyện vô ích.
Tiểu Chi nắm tay Cát Nhược:
- Tiểu ca hãy nhìn con rồng trong khối bích ngọc này đi. Hình như nó đang dạy cho chúng ta một lối luyện công nào đó.
Nghe Tiểu Chi nói. Cát Nhược chăm chăm chiếu ánh mắt nhìn mình rồng đang vẫy vùng, uốn lượn trong khối bích ngọc. Hình con rồng trong khối bích ngọc vươn thân, các móng vuốt bổ xuống, rồi lại cất đầu lên tiếng thật là sống động. Sau mỗi lần vươn vuốt, quẫy đuôi, vặn mình nó lại trở về tư thế ban đầu.
Cát Nhược quay lại nhìn Tiểu Chi:
- Đúng rồi... Có thể con rồng này đang biểu diễn chiêu thức, và công phu mà lịnh tổ sư đặt tên là Càn Khôn tâm pháp.
- Thế thì tiểu ca còn chờ gì nữa, không theo đó mà luyện công. Tiểu ca thành công càng sớm, thì chúng ta ly khai chỗ này sớm chừng nấy.
Cát Nhược gật đầu.
Chàng liền theo những thế uốn lượn của hình rồng trong khối bích ngọc mà luyện thủ pháp lẫn thân pháp. Cát Nhược càng luyện càng thấy hứng thú vô cùng, chàng có cảm tưởng mình đang hóa thân thành giao long vẫy vùng trong vũ trụ.
Cát Nhược nói với Tiểu Chi:
- Chi muội... Hãy nép vào vách đá... Tiểu ca thử phát công lực coi.
Tiểu Chi nhanh chóng nép sát vào vách đá.
Cát Nhược từ dưới vặn mình đã vụt lên hai trượng. Thân người chàng duỗi dài trong khoảng không, song thủ vươn ra chẳng khác nào vuốt giao long. Từ mười đầu ngón tay của Cát Nhược, xuất hiện mười đạo tử quang sáng ngời bổ thẳng xuống mặt đá, tưởng như vuốt rồng.
- Ầm !...
Cát Nhược trụ thân xuống nhìn mười cái lỗ cháy đen in trên mặt đá. So mười chiếc lỗ cháy đen này với nội lực chàng phát tán bằng Tàn Sát Lịnh thiết trượng huyết lâu tại Long Hoa đảïo, thì Tàn Sát Lịnh chả là gì cả.
Cát Nhược quay lại Tiểu Chi:
- Chi muội... Tiểu ca đã luyện thành Càn Khôn tâm pháp của Lịnh sư tổ rồi.
- Muội chúc mừng đại ca
- Chúng ta rời khỏi chốn này thôi.
Tiểu Chi gật đầu.
Hai người ra ngoài thạch phòng. Lần này, Cát Nhược chỉ khẽ dùng chân nguyên nội thể phát ra thành công lực, con rồng bằng đá đã bị kéo dạt về hai bên. Phiến đá lam thạch lại đóng sập xuống, che chắn như cũ.
Chàng quay lại Tiểu Chi:
- Chúng ta đi thôi.
Tiểu Chi nhìn Cát Nhược mỉm cười nói:
- Tiểu ca đi trước đi... Bá mẫu và Tuệ Nam tỷ tỷ đang chờ.
- Chi muội không đi cùng với tiểu ca à.
- Chi muội đi theo sẽ vướng tay vướng chân tiểu ca, mà lúc này tiểu ca lại đang gấp.
Tiểu Chi thở dài một tiếng:
- Chi muội đã mất hết võ công rồi, không thể chạy theo kịp tiểu ca.
Cát Nhược lắc đầu. Bất thần, chàng choàng tay qua lưng của Tiểu Chi, kề miệng vào sát tai nàng:
- Tiểu ca lại không thể để muội ở đây một mình được.
Chàng vừa nói vừa nhấc bổng Tiểu Chi lên, trổ luôn thần công hợp nhất giao long băng mình đi. Tiểu Chi nghe hai bên tai mình gió thổi rì rì, mà chân thì không hề chạm đất.
Nàng ngỡ như mình đang được Cát Nhược cắp bay bổng vào không trung.
Hồi 26 : Thần Vương Kim Mao
Lạc Dương thành.
Mười năm đã trôi qua, ai cũng chờ đợi đến cái ngày này, ngày mở đại hội Long Hoa. Mười năm về trước trên đỉnh Long Hoa, đại hội Long Hoa đã được tổ chức, và người chiếm ngự đỉnh cao võ lâm là Võ Lâm Minh chủ Q