u, trong đầu lão bao nhiêu câu hỏi đặt ra tức thì, Chu Mộng Châu đã biết được đến đâu vụ án năm xưa? Ai là người đã trao thanh “Bích Long kiếm lệnh” cho hắn? Chẳng lẽ là Tiên tử? Nhưng chính bà ta năm xưa cũng dính líu đến chuyện này, lẽ nào lại ... Lão không dám tin, nhưng cũng không thể không hoài nghi. Qua một lúc cố lấy bình tĩnh hỏi:
- Thanh “Bích Long kiếm lệnh” từ đâu Châu điệt có được?
Chu Mộng Châu lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bắt đầu từ giờ phút này, Chu Mộng Châu không còn là tiểu điệt của kẻ đã mưu sát cha mình, và Hồ Dã ngươi cũng không còn là thế thúc của Chu mỗ.
Hồ Dã trống ngực thình thịch nghĩ:
- Hắn đã biết hết rồi ư? Nhưng ai nói?
Lão cố tình mớm hỏi thử:
- Châu điệt sao lại nói như vậy? Xưa nay ta đối đãi với ngươi có tệ bao giờ đâu?
- Phải! Chính vì vậy mà hôm nay, ngay trước mặt quần hùng ta đã nhẫn nhịn, không vạch mặt ngươi ngay.
Hồ Dã đưa mắt nhìn quanh rồi thở dài nói:
- Thì ra Châu điệt đã biết được ít nhiều chuyện năm xưa, hãy theo ngu thúc đến một nơi khác chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Chu Mộng Châu trầm ngâm mấy giây rồi gật đầu:
- Hảo!
Hồ Dã không nói thêm câu nào, liền quay người phóng đi, Chu Mộng Châu cũng lập tức theo chân lão.
Vào đến tịnh thất của Hồ Dã, lão khóa kỹ cửa lại, rồi khêu ngọn đèn vừa sáng, chỉ chiếc ghế đối diện nói:
- Châu điệt, mời ngồi.
Chu Mộng Châu vừa đến đã biết là tịnh thất dành riêng cho Hồ Dã mà người trong bảo không ai được đặt chân tới khi không có lệnh, ngoại trừ phu nhân và Hồ Vân Thường.
Hồ Dã nhìn Chu Mộng Châu, chủ động nói trước:
- Chúng ta đều là đại trượng phu, chuyện gì cũng nên nói thẳng ra với nhau, không cần quanh co nữa.
Chu Mộng Châu thầm cười nhạt trong lòng, nghĩ:
- Hồ Dã mà cũng nói được một câu như vậy, thì thực khá khen.
Tuy vậy chàng chỉ cười đáp:
- Vậy thì thật tiện và đỡ mất thời gian.
Hồ Dã hắng giọng nói thẳng vào vấn đề:
- Ai đã trao thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” cho Châu điệt?
- Chẳng lẽ Hồ đại thúc lại không đoán ra sao?
Hồ Dã giữ trấn tĩnh:
- Chẳng lẽ ... chính là Tiên Tử?
- Không sai, đúng là mẹ tôi!
- A! Là Tiên tử thực ư? Bà ấy hiện tại ở đâu?
Chu Mộng Châu nhướng mày cười nhạt, đáp:
- Thứ cho Chu mỗ không thể trả lời!
Hồ Dã thở dài gật đầu đáp:
- Thôi được, có lẽ Châu điệt đã biết rõ mọi chuyện, ta cũng chẳng cần giấu diếm.
Chu Mộng Châu cắt ngang bằng giọng sắc lạnh:
- Vì có muốn giấu cũng không được nữa rồi!
- Ngươi nói đúng, năm xưa Hồ mỗ chỉ vì một lúc đầu óc mê muội mà đã hại Chu đại ca và có lỗi với Chu điệt.
Chu Mộng Châu “hừ” một tiếng lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý ông giờ nên làm gì để rửa sạch tội lỗi năm xưa?
Hồ Dã lắc đầu thở dài đáp:
- Báo ứng đã đến, tội lỗi là tội lỗi, làm sao dễ dàng gột rửa sạch hết được. Hồ mỗ chỉ xin Chu điệt một điều, là trở lại Liên Vân Bảo chấn hưng thanh danh năm xưa, còn mọi chuyện một mình Hồ Dã này xin gánh chịu hết.
Chu Mộng Châu cười nhạt, lắc đầu nói:
- Chén đã rạn vết, làm sao liền lại được, Chu mỗ chưa hề nghĩ đến trở lại Liên Vân Bảo vốn là sự nghiệp của ngoại tổ ta, ta chỉ muốn tất cả mọi người nhúng tay đến vụ án năm xưa đều phải ra trước ánh sáng công đạo. Lấy lại thanh danh cho Kim La Hán sư phụ.
Hồ Dã cúi đầu thiểu não, lão không ngờ chuyện cuối cùng lại éo le như vậy. Người bị lão âm mưu hãm hại là Chu Hiên, người bị vu oan là Kim La Hán, giờ đây chính con trai độc nhất của Chu Hiên lại là đệ tử truyền y bát của Kim La Hán. Phải chăng là ý trời, hay là nhân quả?
Suốt cả ngày hôm nay lão đã tận mắt chứng kiến hắc y tăng hiển thị thần lực và võ học, huống gì giờ này lão còn biết hắc y tăng chính là Chu Mộng Châu, mà lại còn luyện thành công pho Bích Long kiếm phổ. Đừng phải đến lão mà ngay cả những cao thủ giang hồ nhất đương đại chỉ e cũng khó thẳng nổi Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu thấy lão chỉ cúi đầu rũ rượi không nói thì gằn giọng:
- Chu mỗ tuy đã được thân mẫu thổ lộ hết tâm sự uất khúc năm xưa, nhưng hiện tại chỉ muốn nghe chính miệng Hồ Dã ngươi nói ra. Nếu ngươi thực sự hổ thẹn trước vong linh của ngoại tổ và cha ta thì ngươi thành khẩn nói hết ra đi.
Hồ Dã ngước đôi mắt ngầu đỏ vì nước mắt lên, rồi gật đầu nói:
- Chu Mộng Châu, thực tình thì ngu thúc đã ân hận chuyện mình làm ngay sau khi âm mưu sát hại cha ngươi thành công, và nhất là từ sau khi Tiên tử bỏ đi thì ta càng thấm thía hơn. Cho nên, ta nguyện trong lòng là cưu m