TienThinhPro.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Di Động
* Trang Chủ > Truyện kiếm hiệp

Ác thủ tiểu tử

Khỉ đuôi dài [OFF]
Quản trị viên
D View:
ên ta ra khỏi mật đạo, lúc bấy giờ quá hốt hoảng nên cứ cõng Hân đệ đệ, chẳng để ý đâu là đâu. Vả lại chuyện đã cách mười năm, thật không thể nhớ ra được.
Chu Mộng Châu nói:
- Thôi được, tiểu đệ tìm đường lên trước, Vân tỷ cứ theo sau, gặp nơi nào khó khăn thì tiểu đệ sẽ giúp sức.
Nói rồi chàng bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên leo lên vách núi, tuy vách núi cheo leo, nhưng cũng không phải là không có chỗ để đặt chân bám tay. Cho nên sau một lúc cũng đã thấy chàng tìm thế leo lên được mấy trượng rồi.
Nhìn xuống thấy Bạch Vân cũng đã leo lên đến nơi, nhưng xem ra nàng hơi phí sức vất vả. Chu Mộng Châu hỏi xuống:
- Vân tỷ có mệt lắm không?
Bạch Vân ngước mắt nhìn lên, lắc đầu nói:
- Không, đừng lo cho ta! Cứ leo lên tiếp đi, chú ý những nơi vách đá hở ra, ta nhớ là không cao lắm đâu.
Chu Mộng Châu lúc này mới nhớ tới Bạch Cốt Ma Quân đi trên vách đá như đi trên đất liền, chàng không khỏi thán phục lão ta, đồng thời cũng thấy tiếc rẻ vì không hấp thụ được môn đi tường của lão.
Khi ấy nghe Bạch Vân đáp vậy, chàng liền đưa mắt tìm kiếm, trong tầm nhìn vài ba trượng chàng cũng không thấy trên vách núi có nơi nào khả nghi.
Chu Mộng Châu lại tiếp tục leo lên, chàng vừa leo vừa lần tìm xem có dấu vết nào khả nghi không.
Lúc này chân chàng đã đặt lên một mỏm đá nhô ra khá thuận tiện, hai tay bám vào một tảng đá lớn, chuẩn bị lên tiếp.
Bỗng chàng nghe phía dưới Bạch Vân la “oái” lên một tiếng, chàng giật mình đưa mắt nhìn xuống, mới hay cả người Bạch Vân đang cheo leo, hai tay bám vách đá, thì ra dưới chân nàng một khối đá nhỏ bị vỡ ra rơi xuống vực, khiến cho nàng hỏng chân, may mà hai tay bám kịp.
Chu Mộng Châu chỉ cách Bạch Vân chừng một tầm tay, chàng thụt người xuống, thòng chân cho Bạch Vân bám lấy, miệng la lớn:
- Vân tỷ, nhanh nắm lấy chân tiểu đệ.
Vách đá đoạn Bạch Vân quá trơn nhẵn, hai tay nàng bám vào đá đã thấy rất nguy hiểm.
Khi ấy nghe vậy, nàng liền ngước đầu lên thì đã thấy cẳng chân Chu Mộng Châu, không hề suy nghĩ, nhanh đưa một tay bám lấy chân chàng cố víu để leo lên.
Chu Mộng Châu hai tay vẫn ghì chắc khối đá, vận kình lực để kéo Bạch Vân lên.
Sau phút nguy hiểm vừa rồi, Bạch Vân đã thấy được kéo lên gần đến mỏm đá, nhưng bỗng Chu Mộng Châu cảm thấy tay mình rơi ra, liền hốt hoảng nhìn lên, thất kinh la lên:
- Nguy rồi! Vân tỷ ... bám ... chặt ...
Gần như cùng lúc với tiếng la của chàng, khối đá to lớn mà chàng bám vào long ra, rồi lăn khỏi mỏm đá bay vọt qua đầu bọn họ, rơi xuống vực ...
Tiếp cùng lúc với khối đá là hai thân hình của Chu Mộng Châu và Bạch Vân.
Chu Mộng Châu trong lúc hiểm nguy vẫn còn tỉnh táo vượt hiểm, hai tay chàng đã ôm cứng người Bạch Vân, vận khí đề chân lực thi triển “Hư không lăng bộ”. Tuy vậy vì lúc này có thêm thân hình của Bạch Vân, trọng lượng nặng gấp đôi nên tốc độ rơi nhanh.
Nói thì chậm, nhưng lúc ấy mọi tình tiết xảy ra cực nhanh.
Chỉ nghe khối đá rơi xuống vực đánh “ầm” một tiếng, là hai thân hình cũng rơi xuống suối.
Chu Mộng Châu mặc dầu cố điều chân lực thi triển khinh công, nhưng tốc độ rơi cũng khá nhanh, nên người đánh ầm xuống suối, chàng cảm thấy thân hình ê ẩm. Bạch Vân đè trên người chàng nên chung quy không bị nguy hiểm gì.
Chu Mộng Châu ngồi dậy, cả người ướt sũng, nhưng cũng gượng cười vui mừng:
- May thật! Chúng ta thoát nạn!
Vừa nói chàng vừa ngước mắt nhìn lên vách đá, bỗng kinh ngạc la lên:
- A! Vân tỷ, nhìn kìa!
Bạch Vân nhìn theo chàng chỉ, mới thấy đó là một cửa hang nhỏ, chính đúng ngay nơi khối đá vừa long ra.
Chu Mộng Châu phì cười, nhịn đau nói:
- Chẳng phải đó là một cửa hang đó sao?
Bạch Vân trên mặt cũng mừng rỡ, thốt lên:
- Chẳng lẽ trong họa có phúc, trong phúc có họa?
Chu Mộng Châu đứng vụt dậy, thúc giục:
- Giờ tiểu đệ một mình lên trước, nếu thấy có phát hiện gì sẽ gọi Vân tỷ lên.
Bạch Vân gật đầu:
- Vậy cũng may, Châu đệ lên nhanh đi!
Chu Mộng Châu mặc dù lưng còn đau, nhưng tinh thần phấn chấn hẳn lên, nên liền chạy đến vách đá, leo lên vùn vụt. Phút chốc đã thấy chàng lên đến miệng hang.
Chu Mộng Châu lần bước vào trong, nhưng cửa hang lại bị bít kín bởi nhiều tảng đá khác, lần này những tảng đá có phần nhỏ hơn nhiều.
Chu Mộng Châu lòng mừng khấp khởi nghĩ:
- Chẳng lẽ đây đúng là cửa mật đạo năm xưa bị người của Quy Hồn Bảo dùng đá bít lấp?
Khi ấy chàng dùng lực vào hai tay thử lay một tảng đá, đá đầu nặng, nhưng cuối cùng cũng long ra.
Chu Mộng Châu mừng rỡ, ra miệng hang
PREV 1185186 187 188153 NEXT

Bài Viết Tương Tự

» Ác thủ tiểu tử
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 16 đến hết)
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)
» Võ lâm u linh ký
» U linh sơn trang
» Càn khôn tuyệt pháp
» Bích huyết kiếm
12»
Mục hay: Tải nhạc dung lượng thấp GDL, Tải Đọc truyện voz, f17, BLOG điện tử, tin học, Đọc truyện ma kinh dị có thật , tải Game đánh bài online miễn phí , Chủ đề mobile , tạo Hình nền chữ lồng, Xem ảnh girl xinh , Ảnh chế hài update, Me hài ola, đọc Truyện tình yêu tiểu thuyết , Cách tán gái, Văn mẫu trung học, Truyện cười tổng hợp , Mạch điện tử, linh kiện .

Snack's 1967