Snack's 1967
TienThinhPro.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Di Động
* Trang Chủ > Truyện kiếm hiệp

Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)

Khỉ đuôi dài [OFF]
Quản trị viên
D View:
trong đám cỏ cao sau nhà, không dám động đậy. Ngay lúc đó, Dương Bất Hối khúc khích cười mấy tiếng, ở đâu ôm choàng lên lưng Trương Vô Kỵ, nói:
- Bắt được anh rồi, bắt được anh rồi.
Thì ra con bé chạy chơi ngoài đồng, thấy Trương Vô Kỵ nằm dấu mình trong đám cỏ, lại tưởng y đang chơi trò trốn tìm với mình, nên chạy tới bắt y. Trương Vô Kỵ vòng tay qua kéo nó vào lòng, một tay bịt chặt miệng đứa nhỏ, ghé tai nó nói nhỏ:
- Không được nói, đừng để ác nhân nhìn thấy mình.
Dương Bất Hối thấy mặt y xanh lè đầy vẻ kinh hoàng, cũng sợ theo.
Diệt Tuyệt sư thái từ trên đồi cao hối hả đi xuống, bảo Đinh Mẫn Quân:
- - Đi kiếm đâm chết nghiệt chủng của nó đi, khỏi lưu mầm họa.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ dùng trọng thủ đánh chết Kỷ Hiểu Phù, tuy trong lòng ngầm hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi sợ hãi, nghe nói thế, liền mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi, cầm trong tay đi tìm Dương Bất Hối.
Trương Vô Kỵ ôm chặt Dương Bất Hối, co mình chui trong đám cỏ dày, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đinh Mẫn Quân chạy trước chạy sau đi kiếm một hồi, không thấy tung tích con bé đâu, đang định tìm kỹ một lần nữa, Diệt Tuyệt sư thái đã cất tiếng mắng:
- Thật là đồ vô dụng, có đứa trẻ con mà tìm cũng không ra.
Bối Cẩm Nghi bình thời chơi với Kỷ Hiểu Phù tương đối thân thiết, mắt thấy nàng chết thảm dưới chưởng của sư phụ, lại còn muốn giết nốt đứa con côi, trong lòng thấy bất nhẫn, bèn nói:
- Con thấy đứa nhỏ đó hình như chạy ra ngoài thung lũng rồi.
Nàng biết sư phụ tính tình cấp tháo, nếu ở bên ngoài kiếm không ra, sẽ không hơi đâu mà chạy vào tìm lần nữa. Tuy đứa bé con đó một thân một mình lênh đênh chưa chắc sống được, nhưng cũng còn hơn chính mắt nhìn thấy Đinh Mẫn Quân đâm nó một nhát chết tươi. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy sao không nói sớm?
Bà hầm hầm trừng mắt nhìn người đệ tử, rồi chạy trước ra khỏi sơn cốc. Đinh Mẫn Quân và Bối Cẩm Nghi lật đật chạy theo. Dương Bất Hối đâu đã biết mẫu thân vừa gặp đại họa, đôi mắt đen láy luôn luôn chuyển động ý như muốn hỏi chuyện gì. Trương Vô Kỵ ghé tai sát đất nghe ngóng, thấy tiếng chân ba người mỗi lúc một xa, nhỏm dậy, dắt Dương Bất Hối chạy lên đồi cao. Dương Bất Hối cười:
- Vô Kỵ ca ca, ác nhân đi rồi ư? Mình chạy lên núi chơi, có phải không?
Trương Vô Kỵ không trả lời, cầm tay nó chạy thẳng tới chỗ Kỷ Hiểu Phù. Dương Bất Hối chạy tới gần mới thấy mẹ nằm dưới đất, giật mình kinh hãi, ngồi thụp xuống ôm choàng lấy Kỷ Hiểu Phù, kêu lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi.
Trương Vô Kỵ vội thăm hơi thở của Kỷ Hiểu Phù, khí tức thật là yếu ớt, thấy xương sọ của nàng bị Diệt Tuyệt sư thái đánh một chưởng vỡ tan, dù có Hồ Thanh Ngưu ở đây, cũng không thể nào cứu được. Kỷ Hiểu Phù hé mắt nhìn, thấy Trương Vô Kỵ và con mình, miệng mấp máy, dường như muốn nói, nhưng không thốt ra được một lời, trên mắt hai giọt lệ chảy xuống. Trương Vô Kỵ lấy kim châm trong bọc ra, châm vào các huyệt Thần Đình, Ấn Đường, Thừa Khấp ... mấy chỗ, để nhất thời cảm giác đau đớn không truyền lên não.
Kỷ Hiểu Phù tinh thần hơi phấn chấn, nói thều thào:
- Cô nhờ … nhờ cháu … đưa nó đến bố nó … cô không chịu … không chịu hại cha nó …
Nàng thò tay lên ngực, dường như định lấy cái gì, đột nhiên đầu nghẹo qua một bên, tắt thở chết rồi. Dương Bất Hối ôm lấy thi thể mẹ, khóc òa lên, miệng không ngớt kêu:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đau lắm hả? Mẹ đau lắm hả?
Thân thể Kỷ Hiểu Phù lạnh dần, nhưng con bé vẫn tiếp tục hỏi mãi. Nó không hiểu sao mẹ nó không cử động, cũng không trả lời cho nó.
Trương Vô Kỵ vừa đau lòng, vừa buồn bã, nghĩ đến lúc cha mẹ mình chết, y cũng nằm ôm xác hai người, nhịn không nổi nước mắt cũng ròng ròng. Hai đứa khóc một hồi, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Kỷ cô cô lúc lâm tử, nhờ mình đưa em Bất Hối đi kiếm cha nó. Cha nó tên là Dương Tiêu, là Quang Minh tả sứ giả trong Minh giáo, ở trên ngọn núi gì tên là Tọa Vong Phong trong dãy Côn Lôn. Ta phải đưa nó đến đó”. Nó đâu biết là dãy Côn Lôn ở phía cực tây, cách mấy vạn dặm, hai đứa trẻ con làm sao tới được? Lại thấy khi Kỷ Hiểu Phù tắt thở còn cố lấy cái gì đó trong ngực ra, nên vội sờ trên cổ nàng, thấy có một sợi dây tơ, một đầu có một chiếc thiết bài đen sì, trên mặt có tơ vàng thêu thành hình một ngọn lửa đang cháy.
Trương Vô Kỵ không biết cái này là cái gì nhưng cũng cởi ra, đeo vào cổ Dương Bất Hối. Y vào trong nhà lấy ra một cái xẻng, đào một cái hố chôn Kỷ Hiểu Phù. Lúc này Dương Bất Hối khóc đã kiệt sức, nằm lăn ra ngủ. Khi con bé tỉnh dậ
PREV 1221222 223 224209 NEXT

Bài Viết Tương Tự

» Ác thủ tiểu tử
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 16 đến hết)
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)
» Võ lâm u linh ký
» U linh sơn trang
» Càn khôn tuyệt pháp
» Bích huyết kiếm
12»
Mục hay: Tải nhạc dung lượng thấp GDL, Tải Đọc truyện voz, f17, BLOG điện tử, tin học, Đọc truyện ma kinh dị có thật , tải Game đánh bài online miễn phí , Chủ đề mobile , tạo Hình nền chữ lồng, Xem ảnh girl xinh , Ảnh chế hài update, Me hài ola, đọc Truyện tình yêu tiểu thuyết , Cách tán gái, Văn mẫu trung học, Truyện cười tổng hợp , Mạch điện tử, linh kiện .