Trương Vô Kỵ, lại thêm chàng là giáo chủ bản giáo, ai nấy đều kính phục, muốn giết chàng thì không dám, thành sự thì không nói gì, lỡ chuyện lộ ra hậu quả không biết thế nào. Y biết Trương Vô Kỵ chỉ coi việc phục quốc đại sự là trọng, đối với Từ Thường hai người thật chẳng khác gì anh em, chỉ cần để cho chàng nghe được câu chuyện ắt sẽ bỏ đi.
Quả nhiên mọi sự hoàn toàn như y tính toán, Trương Vô Kỵ võ công tuy vô địch nhưng mưu trí thì kém Chu Nguyên Chương xa nên bị rơi vào gian mưu của kẻ kiêu hùng. Mặc dù chàng chưa từng mơ tưởng được lên làm hoàng đế nhưng mỗi lần nghĩ đến Từ Thường hai người coi ân nghĩa nhẹ như thế trong lòng không khỏi uất ức khôn nguôi.
Còn như chuyện Hàn Lâm Nhi cấu kết với người Mông Cổ, đồ mưu phản bội vân vân cũng đều do y vu hãm. Sau khi Hàn Sơn Đồng chết đi, trong quân tôn Hàn Lâm Nhi lên làm chủ, Chu, Từ, Thường mọi người đều trở thành bộ thuộc của y. Chu Nguyên Chương giả một lá thư do chính Hàn Lâm Nhi viết thông đồng với địch, rồi đem tiền bạc đút lót cho người thân tín của y cáo mật cho Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân. Từ Thường hai người tin tưởng ngay nhất định đòi giết cho bằng được. Chu Nguyên Chương lại còn giả nhân giả nghĩa nhất định không chịu mãi đến khi Từ Thường hai người nói đi nói lại mãi mới đành bằng lòng.
Y đem Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn giam ngay ở phòng bên cạnh, liệu chừng võ công như chàng muốn bứt đứt giây trói thật dễ như trở bàn tay, lại sợ chàng thoát thân rồi sẽ tìm cách trả thù nên sau khi nói chuyện với Từ Thường hai người xong liền trốn biệt. Trương Vô Kỵ đi rồi, Chu Nguyên Chương liền sai Liêu Vĩnh Trung đem Hàn Lâm Nhi ra sông trấn nước chết, cái kế một mũi tên bắn hai con chim đó không lộ chút sơ hở nào.
Về sau Dương Tiêu tuy kế nhiệm chức vụ giáo chủ Minh Giáo nhưng Chu Nguyên Chương đã đủ lông đủ cánh, dưới tay có cả trăm vạn hùng binh, Dương Tiêu tuổi già kém đức làm sao có thể tranh ngôi hoàng đế với y được. Chu Nguyên Chương lên ngôi xong, lại giở thủ đoạn nghiêm cấm Minh Giáo, đem tất cả những anh em trong Minh Giáo từng lập đại công giết cho kỳ hết. Thường Ngộ Xuân bị bệnh chết sớm, còn Từ Đạt cũng không qua khỏi kiếp nạn.
*
*??????? *
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ viết thư cho Dương Tiêu xong, tay còn cầm cây bút lông chưa để xuống, vẻ mặt không vui liền nói:
- Vô Kỵ ca ca, chàng đáp lời làm cho em ba việc, việc thứ nhất là đi mượn thanh đao Đồ Long, việc thứ hai là hôm đó ở Hào Châu không được thành hôn với Chu tỉ tỉ, hai việc coi như đã xong rồi. Còn việc thứ ba, hừ, chàng không được nói rồi nuốt lời đấy nhé.
Trương Vô Kỵ hoảng hốt lắp bắp hỏi lại:
- Em ... em ... em lại có trò tinh quái gì bắt anh làm đây ...
Triệu Mẫn cười tủm tỉm, nói:
- Lông mày em nhạt quá, chàng vẽ lại cho em đi. Chuyện này có gì vi phạm đạo hiệp nghĩa trong võ lâm chăng?
Trương Vô Kỵ cầm bút lên, cười nói:
- Từ nay trở đi, anh sẽ ngày ngày vẽ lông mày cho em.
Bỗng từ ngoài cửa sổ có tiếng ai đó cười khúc khích, nói:
- Vô Kỵ ca ca, chàng cũng đã bằng lòng làm cho em một chuyện nữa đó.
Chính là tiếng của Chu Chỉ Nhược. Trương Vô Kỵ chăm chú viết thư, đâu có biết nàng đã ở ngoài song cửa từ bao giờ. Cánh cửa từ từ mở ra, khuôn mặt xinh tươi cười nửa miệng của Chu Chỉ Nhược thấp thoáng dưới ánh đèn, Trương Vô Kỵ giật mình:
- Em ... em ... cũng lại đòi anh cái gì nữa đây?
Chu Chỉ Nhược mỉm cười:
- Lúc này thiếp chưa nghĩ ra, biết đâu hôm chàng bái đường thành thân với Triệu gia muội tử thiếp lại nghĩ ra không chừng.
Trương Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn, lại quay sang nhìn Chu Chỉ Nhược, trong đầu ngổn ngang trăm mối chẳng biết nên mừng hay lo, buông cây bút rơi cạch xuống bàn.
HẾT
[1] Hai câu này lấy từ kệ của Đạo Hạnh thiền sư (đời Lý): Tác hữu trần sa hữu, Vi không nhất thiết không.
[2] Quân bị vây khốn nơi núi Ngưu Đầu
[3] (tức 1368 ? 1644TL). Có thể việc này Kim Dung tiểu thuyết hóa dựa trên một nghiên cứu của Wu Han trong một bài viết nhan đề Minh giáo dữ Đại Minh đế quốc ? Manicheism and the Ming empire trong Tu-shih cha-chi, Peking 1961, tr 267 (trích lại theo John W. Dardess trong bài The Transformations of Messianic Revolt and the Founding of the Ming Dynasty, Journal of Asian Studies, V. 29, N. 3, tháng 5, 1970).
Hai nghi vấn:
- Nhà Minh có phải do Minh giáo mà ra không?
- Trần Hữu Lượng có phải hậu duệ của Trần Ích Tắc từ Việt Nam sang hàng Nguyên không?
Sẽ được trình bày trong Phụ Lục Cuộc khởi nghĩa lật đổ triều Nguyên của Nguyễn Duy Chính.
[4] Sách vở chép thủ cung là một giống thạch sùng (còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng chu sa