hanh ra khỏi cung, để tránh khỏi bộ hạ mình hạ độc thủ. Ngờ đâu bóng người đó chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua mấy lớp cung điện rồi, và ẩn mặt vào trong một cung điện tường đỏ ngói xanh.
Thấy Hà Thiết Thủ theo riết như vậy, Thừa Chí nghĩ: “Hiện giờ bọn Thanh Thanh đi xa lắm, ta phải dẫn nàng này chạy một lát nữa.”
Nghĩ đoạn, chàng chạy quanh co, để cho Hà Thiết Thủ đuổi theo. Một lát sau, chàng đoán chắc ba người đã ra khỏi ngoài cung rồi, thấy phía trước mặt có một cung điện rất tinh nhã, liền chạy thẳng vào trong đó. Vừa vào tới bên trong, chàng đã ngửi mùi thơm phảng phất, thuận tay đẩy cánh cửa ra, rồi vào núp sau cánh cửa đó. Định thần một lúc, chàng đưa mắt nhìn căn nhà đó, hai má bỗng đỏ bừng, vì thấy trong treo màn bằng gấm, trên giường màn the rũ xuống trong có chăn thêu, thảm nhung trải trong phòng màu đại hồng và thêu hoa ngũ sắc.
Trên bàng cạnh cửa sổ bày la liệt những đồ trang sức của đàn bà, xung quanh phòng bày rất nhiều đồ cổ, hình như phòng đó là phòng của một vị Vương Phi nào vậy. Thừa Chí nghĩ, núp trong phòng này không tiện lắm, đang định đi ra bỗng nghe bên ngoài cửa có tiếng chân người và tiếng cười đùa của mấy người thiếu nữ. Chàng liền nghĩ, nếu lúc này chạy ra, nhỡ gặp phải những cung nữ ấy kêu la, có phải đại loạn cung điện không? Như vậy mưu kế của bọn Tào Hóa Thuần tất phải nán lại, chưa biết chúng lại giở trò khác, có phải hỏng hết đại sự không?
Nghĩ tới đó, chàng đành phải ẩn núp vào phía sau bình phong vậy.
Cửa phòng mở rộng, nghe tiếng biết bốn người cung nữ đưa một người đàn bà vào.
Một cung nữ nói:
- Công nương đi nghỉ ngay hay còn đọc sách.
Thừa Chí nghĩ: “Thì ra nơi đây là phòng ngủ của Công chúa.”
- Thôi Công chúa nên đi nghỉ đi, đừng đọc sách nữa.
Công chúa chỉ ừ một tiếng trả lời cung nữ, rồi ngồi lên giường, giọng nói của nàng rất ẻo lả.
Một cung nữ khác nói:
- Chúng con thắp hương lên nhé?
Công chúa lại trả lời bằng một tiếng “ừ.” Một lát sau, trong phòng khói hương tỏa đầy mùi thơm ngào ngạt. Lúc này Thừa Chí cũng thấy mỏi mệt vô cùng.
Công chúa nói:
- Lấy bút vẻ của ta ra đây. Rồi các ngươi ra cả bên ngoài.
Thừa Chí hơi kinh hoàng, nghĩ thầm: “Sao giọng nói của nàng quen quen thế nhỉ?”
Đồng thời, chàng lại lo ngại vì Công chúa vẽ tranh, ít nhất cũng phải mất một giờ ba khắc mới xong. Bọn cung nữ bày những dụng cụ và giấy vẽ ra, rồi thỉnh an Công chúa và vái chào xong mới lui ra ngoài.
Lúc ấy trong phòng yên lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có một vài tiếng hương trầm cháy nổ “lách cách” thôi. Thừa Chí càng phải nằm yên không dám cựa quậy. Chỉ nghe thấy Công chúa thở dài một tiếng rồi mới khẽ ngâm nga:
- Vạn lý xuân tùy trục khách lai (Xuân từ vạn dặm dồn khách tới)
Thập niên hoa tống giai nhân lão (Mười năm hoa tiễn giai nhân già)
Khứ niên hoa khai ngả di bịnh (Năm ngoái hoa nở, ta đang đau ốm)
Khứ niên đối hoa hoàn thảo thảo (Năm nay, đối diện với hoa ta vẫn chẳng hơn gì)
Nghe giọng nàng ngâm nga của nàng dịu dàng êm ái, tất nhiên nàng là một thiếu nữ rất trẻ đẹp, nhưng tại sao tâm tình của nàng lại uất ức như vậy? Đồng thời, Thừa Chí lại nhận thấy giọng nói của nàng quen thuộc lắm, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng cười thầm và nghĩ rằng: “Ta là một tên thảo măng ở giang hồ, bình sanh chưa tới kinh sư bao giờ, thì khi nào ta lại được gặp vị Kim chi Ngọc diệp này? Có thể giọng nói của nàng hơi giống giọng nói của người ta quen cũng nên?”
Lúc bấy giờ, nàng Công chúa đã tới trước thư án, chỉ nghe tiếng giấy “sột soạt” chàng biết ngay là Công chúa đang vẽ, trong lòng càng buồn bực thêm, nhìn kỹ căn phòng thấy Công chúa ngồi đối diện cánh cửa ra vào, mà cửa đã khép chặt rồi, mành mành ở cửa sổ cũng buông xuống như vậy thì làm sao mà ra khỏi phòng này được?
Lại qua một lát lâu nữa, Công chúa vươn vai một cái, rồi khẽ nói:
- Phải vẽ thêm hai ba ngày nữa bức họa này mới hoàn thành. Ngày ngày ta cứ mê mẩn tâm thần nhớ nhung chàng. Chẳng hay chàng có hoài tưởng đến ta không?
Nói xong, nàng đứng dậy, để bức họa đó lên ghế, rồi kéo cái ghế đó tới gần giường khẽ nói rằng:
- Chàng ở đây với em nhé?
Nàng cởi áo lên giường nằm. Thừa Chí ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Không biết người trong bức họa là ai thế?”
Vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng liền nhích mình ra liếc nhìn, giật mình kinh hãi…
Thì ra hình người trong bức họa không ai khác cả, lại chính là chàng. Chàng mới định thần nhìn kỹ lại, thấy nàng họa người đó mặc áo bào, mồm tủm tỉm cười, đôi lông mày xếch ngược, trông rất phong nhã. Chàng nhủ thầm: “