lại, lại thêm dầu thêm mỡ nghe thật khôi hài, khiến bọn đầy tớ cười như chợ vỡ. Trương Vô Kỵ lủi thủi vào phòng, nhưng không nổi giận, ôn lại tất cả từ nét cười, lời nói của tiểu thư lúc nãy để nhấm nháp cái thú vui được gặp nàng.
Y đi tắm rửa xong, thấy bộ quần áo Kiều Phúc đem đến cho mình thay là loại vải xanh may thẳng, dùng cho đầy tớ, trong bụng phẫn nộ: “Ta đâu có phải là loại nô bộc hạ lưu sao lại đưa cho ta mặc loại y phục này?”. Y bèn lấy lại bộ quần áo cũ rách của mình mặc vào, nhưng thấy những chỗ rách to, trơ xương hở thịt, nghĩ thầm: “Tiểu thư thể nào cũng gọi ta lên hỏi chuyện, thấy mình ăn mặc rách rưới dơ bẩn thế này, ắt sẽ không vui. Thực ra nếu mình có phải làm đầy tớ cho nàng chăng nữa, để nàng sai bảo thì có gì đâu mà không được”. Y nghĩ thế thấy lòng thản nhiên, liền mặc bộ quần áo đầy tớ vào.
Nào ngờ không chỉ một ngày tiểu thư chẳng cho gọi y, hơn mười ngày sau, con a hoàn Tiểu Phượng cũng không ghé đến, đừng nói gì cô chủ. Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn, nhớ đến nét mặt, thanh âm, nụ cười kiều mị của Chu Cửu Chân mà cả đến lúc nàng dữ tợn đánh con chó, trông cũng khả ái. Y mong có thể đến hậu viện, đứng xa xa nhìn nàng một cái, nghe nàng nói chuyện với ai cũng được, nhưng Kiều Phúc đã dặn đi dặn lại mấy lần, nếu không được chủ nhân gọi đến, không được bước qua khỏi cổng, nếu không sẽ bị bầy chó xông ra cắn xé. Trương Vô Kỵ nghĩ đến bầy chó hung dữ, tuy trong bụng muốn lắm nhưng vẫn không dám héo lánh đến hậu viện.
Lại thêm hơn một tháng nữa, xương cánh tay của y đã liền như cũ, các vết chó cắn nay cũng lành, nhưng tên cánh tay, trên đùi vẫn còn nhiều vết sẹo để lại không thể nào hết được, nhưng nghĩ đến đây là những vết răng của bầy chó yêu của tiểu thư, y lại thấy lòng rộn ràng trìu mến. Đến hồi này, hàn độc trong người y cứ mấy ngày lại phát tác một lần, lần sau lại càng tệ hại hơn lần trước.
Hôm đó y bị lên cơn hàn độc, nằm co trên giường, lấy chăn chùm chặt, toàn thân run bần bật. Kiều Phúc vào phòng thấy thế đã quen nên không lấy làm lạ, nói:
- Bao giờ ngươi hết cơn, húp một bát cháo hổ lốn[2] là khỏi. Còn đây là quần áo mới thái thái ban cho dịp năm mới.
Nói xong y để một cái bao trên bàn. Trương Vô Kỵ cắn răng chịu đến quá nửa đêm cơn hàn độc mới từ từ bớt dần, ngồi dậy mở chiếc bao ra xem, thấy có một chiếc áo da mới may, bên trong lót bằng lông cừu dày trắng, trong bụng mừng thầm. Loại áo da này may cùng một loại cho các đồng bộc, xem như có vẻ họ Chu coi y như đầy tớ thật rồi. Trương Vô Kỵ tính tình hiền lành, cũng chẳng lấy gì làm khó chịu, nhưng không khỏi xót xa, nghĩ thầm: “Không ngờ ta đã ở đây hơn một tháng rồi, chớp mắt đã qua năm mới. Hồ tiên sinh bảo ta chỉ sống được một năm, qua Tết này, ta không còn thấy cái Tết thứ hai nào nữa".
Những nhà giàu có khi đến năm cùng tháng tận, lại càng có cái khí tượng tưng bừng. Bọn gia nhân hối hối hả hả, kẻ quét vôi, người sơn cửa, giết heo giết dê nhộn nhịp. Trương Vô Kỵ phụ Kiều Phúc một tay làm việc tạp dịch, chỉ mong chóng đến Tết, sẽ gặp lão gia, thái thái, tiểu thư rập đầu chúc tết, được gặp lại Chu Cửu Chân, được nhìn nàng một lần, rồi sẽ lặng lẽ bỏ đi thật xa, vào nơi rừng sâu núi thẳm tự tìm nơi an nghỉ, hơn là ngày ngày tụm năm tụm ba cùng bọn Kiều Phúc.
Trong tiếng pháo trúc rền vang, đã đến ngày tết Nguyên Đán. Trương Vô Kỵ đi theo Kiều Phúc đến đại sảnh để chúc tết chủ nhân. Chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên diện mục thanh tú ngồi trong đại sảnh, bảy tám chục người đầy tớ cùng quì dưới đất. Hai người đó cười khì khì nói:
- Tất cả các anh em vất vả quá.
Hai người quản gia đứng bên phân phát tiền lì xì, Trương Vô Kỵ cũng được hai nén bạc. Y không thấy tiểu thư trong lòng mười phần thất vọng, tay cầm hai đĩnh bạc mà lòng phập phồng, bỗng nghe một giọng kiều mị từ ngoài cửa vọng vào:
- Biểu ca[3], năm nay anh sang sớm nhỉ.
Chính là tiếng của Chu Cửu Chân. Có tiếng đàn ông cười nói:
- Sang chúc tết cậu mợ không lẽ lại đi trễ sao?
Trương Vô Kỵ trong lòng bồi hồi, trái tim dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực ra ngoài, mồ hôi đổ đầy hai lòng bàn tay. Y trông ngóng hơn hai tháng nay, bây giờ mới lại được nghe giọng nói của Chu Cửu Chân, bảo sao không khỏi hồn vía lên mây? Lại nghe tiếng một thiếu nữ khác cười:
- Mới sáng sớm sư ca đã xăm xăm đi đi qua, chẳng biết đi chúc tết hai vị tôn trưởng, hay là đi chúc tết biểu muội nữa?
Họ còn đang nói chuyện đã thấy ba người tiến vào sảnh môn, đám gia nhân voại vàng đứng tránh qua, còn Trương Vô Kỵ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trời