Polaroid
TienThinhPro.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Di Động
* Trang Chủ > Truyện kiếm hiệp

Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)

Khỉ đuôi dài [OFF]
Quản trị viên
D View:
ch được nở mày nở mặt, trong lòng cảm kích. Chu Cửu Chân thấy thế, nghĩ thầm: “Ngươi biết giúp sư ca của ngươi, không lẽ ta không biết tương trợ biểu ca của ta”. Nghĩ thế lập tức ra tay, tiến lên giáp công.
Võ công Trương Vô Kỵ vốn kém xa Vệ Bích, lại thêm hai nàng Chu Võ ra tay, một người công khai, một người ngầm giúp, chỉ trong khoảnh khắc đã bị ba người tay đấm chân đá, trúng liên tiếp bảy tám chiêu, lại hộc ra mấy ngụm máu. Y trong lòng phẫn uất, nhất quyết chết thì thôi, đem ba mươi hai thế Võ Đương trường quyền được cha dạy cho ra sử dụng, tuy công lực chưa đủ, quyền cước không có sức, nhưng sở học đều là gia số thượng thừa, nên cũng cầm cự được khoảng một chén trà mà chưa bị đánh ngã.
Chu Cửu Chân quát lớn:
- Thằng nhỏ thối tha ở đâu đến, dám vào Chu Võ Liên Hoàn Trang làm loạn, chắc ngươi không muốn sống nữa rồi.
Nàng thấy Vệ Bích giơ tả chưởng vận kình đánh ra liền dùng vai huých mạnh một cái, xô Trương Vô Kỵ vào ngay đầu chưởng của y. Chỗ cánh tay gãy của Vệ Bích càng lúc càng đau, y không muốn đấu dây dưa với thằng nhỏ này, chưởng đó đánh ra, dĩ nhiên sử dụng đủ mười thành lực. Trương Vô Kỵ bị đẩy về phía trước, thân hình không còn tự chủ được, chỉ thấy kình phong ùa vào mặt, biết không cách nào tránh đỡ nhưng cũng phải giơ hai tay ra chịu.
Ngay lúc đó nghe thấy một thanh âm uy nghiêm quát lên:
- Khoan đã.
Một bóng màu xanh thấp thoáng, một người từ bên cạnh đã phóng tới, giơ tay gạt tay Vệ Bích ra. Chỉ thấy y nhẹ nhàng giơ tay đỡ khiến Vệ Bích chân đứng không vững, lùi lại mấy bước, tưởng như muốn ngồi phịch xuống, nhưng người áo lam thân pháp nhanh nhẹn vô cùng đã vọt ra sau đỡ vào vai y, Vệ Bích mới gượng lại được.
Chu Cửu Chân kêu lên:
- Cha.
Võ Thanh Anh cũng kêu:
- Chu bá phụ.
Vệ Bích thở hổn hển, nói:
- Thưa cậu.
Người đó chính là Chu Trường Linh, cha của Chu Cửu Chân. Khi Vệ Bích bị thương gãy tay, việc không phải nhỏ, đám cẩu bộc ở Linh Ngao Doanh vội vàng phi báo chủ nhân, Chu Trường Linh lập tức chạy đến, thấy ba người đang vây đánh Trương Vô Kỵ. Y đứng bên cạnh quan sát một hồi, đến lúc thấy Vệ Bích giở sát thủ mới ra tay cứu mạng Trương Vô Kỵ.
Chu Trường Linh trừng mắt nhìn Chu Cửu Chân và Vệ Võ hai người, mặt lộ vẻ tức tối, đột nhiên tát trái một cái, trúng ngay mặt Chu Cửu Chân, quát lên:
- Giỏi nhỉ, giỏi nhỉ, con cháu nhà họ Chu ngày một tiến bộ. Ta sinh được đứa con gái như ngươi, mai mốt còn mặt mũi nào gặp tổ tiên ở dưới suối vàng hay chăng?
Chu Cửu Chân từ nhỏ được cha mẹ hết sức nuông chiều, chưa từng nói nặng một lời, hôm nay trước mặt mọi người bị cha đánh cho một bạt tai, trước mắt thấy trời đất quay cuồng, không biết nói sao, một lát sau mới khóc òa lên. Chu Trường Linh quát lớn:
- Câm mồm, không được khóc.
Thanh âm đầy uy nghiêm, tiếng vọng chấn động cả căn phòng, bụi từ xà nhà bay xuống lả tả. Chu Cửu Chân trong lòng sợ hãi, vội ngừng bặt.
Chu Trường Linh nói:
- Nhà họ Chu ta bao đời tương truyền, luôn luôn lấy hiệp nghĩa làm trọng, cao tổ[9] của ngươi Tử Liễu Công phò tá Nhất Đăng đại sư, tại nước Đại Lý làm quan đến chức Tể Tướng, sau lại giúp thủ thành Tương Dương, danh dương thiên hạ, là bậc anh hùng biết chừng nào. Ngờ đâu con cháu lại chẳng ra gì, đến đời ta Chu Trường Linh lại có một đứa con gái như thế, ba người lớn vây đánh một đứa trẻ con, lại còn định giết chết nó. Thử hỏi ngươi thế có đáng xấu hổ không? Có đáng xấu hổ không?
Tuy ông ta trách mắng con mình, nhưng câu đó Vệ Bích và Võ Thanh Anh nghe vào tai, câu nào câu nấy chẳng khác gì dao đâm vào thịt, đều thấy không còn mặt mũi nào mà sống cả. Trương Vô Kỵ toàn thân đau đớn, mấy lần muốn xỉu, cố nghiến răng chịu đựng mới miễn cưỡng đứng được, nhưng đầu óc vẫn sáng suốt, nghe Chu Trường Linh nói như thế, sinh lòng bội phục, nghĩ thầm: “Thị phi phân minh, quả thực đúng là người hiệp nghĩa”. Y thấy Chu Trường Linh giận đến mặt mày vàng khè, toàn thân run rẩy, không ngừng thở hổn hển. Vệ Bích ba người cúi gầm mặt xuống, không dám ngửng lên chạm với ánh mắt ông ta.
Trương Vô Kỵ thấy gương mặt hoa da phấn của Chu Cửu Chân một bên sưng húp, rõ ràng một chưởng của phụ thân đánh không phải nhẹ, dáng nàng vừa thẹn vừa sợ, trông thật đáng thương, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ lấy răng cắn chặt môi dưới, liền nói:
- Lão gia, việc này không liên quan gì đến tiểu thư.
Y nói xong, không khỏi giật mình kinh hãi, thì ra y đã ú ớ như người câm, nói không thành tiếng, yết hầu đã bị Vệ Bích đánh cho bị thương nặng. Chu Trường Linh nói:
- Vị tiểu huynh đệ nà
PREV 1254255 256 257209 NEXT

Bài Viết Tương Tự

» Ác thủ tiểu tử
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 16 đến hết)
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)
» Võ lâm u linh ký
» U linh sơn trang
» Càn khôn tuyệt pháp
» Bích huyết kiếm
12»
Mục hay: Tải nhạc dung lượng thấp GDL, Tải Đọc truyện voz, f17, BLOG điện tử, tin học, Đọc truyện ma kinh dị có thật , tải Game đánh bài online miễn phí , Chủ đề mobile , tạo Hình nền chữ lồng, Xem ảnh girl xinh , Ảnh chế hài update, Me hài ola, đọc Truyện tình yêu tiểu thuyết , Cách tán gái, Văn mẫu trung học, Truyện cười tổng hợp , Mạch điện tử, linh kiện .