Pair of Vintage Old School Fru
TienThinhPro.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Di Động
* Trang Chủ > Truyện kiếm hiệp

Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)

Khỉ đuôi dài [OFF]
Quản trị viên
D View:
Chu Trường Linh khẳng khái nói:
- Nhị đệ, những người đó đều là cao thủ số một số hai trong võ lâm hiện nay, bọn mình đánh một người cũng không lại. Thế nhưng Trương ngũ gia đối với mình ơn nặng tày non, anh em mình dù có tan xương nát thịt, cũng phải trả mối thù này cho ông ta.
Diêu Thanh Tuyền gạt lệ đáp:
- Đại ca nó phải lắm, tính mệnh anh em mình, đều do Trương ngũ gia cứu cả, dẫu sao cũng đã sống thêm được mười mấy năm rồi, nay trả lại cho Trương ngũ gia cũng phải lắm. Việc mà tiểu đệ ân hận nhất là không gặp được công tử của Trương ngũ gia, nếu không cũng chuyển đạt được ý của đại ca, tốt nhất là mời được cậu ấy đến đây, anh em mình hết tâm hết sức, chăm sóc hầu hạ Trương công tử.
Chu phu nhân lại căn vặn hỏi kỹ về Trương công tử. Diêu Thanh Tuyền nói chỉ biết y bị thương nặng, không biết chữa bệnh nơi đâu, xem chừng năm nay chỉ chừng tám chín tuổi, chắc là Trương Tam Phong sẽ truyền cho tuyệt thế võ công, sau này lên tiếp nhiệm chưởng môn phái Võ Đương. Hai vợ chồng Chu Trường Linh quì xuống lạy trời lạy đất, chúc mừng họ Trương đã có người nối dòng.
Diêu Thanh Tuyền nói:
- Đại ca bảo tiểu đệ đem biếu Trương ân công thiên niên nhân sâm vương, Thiên Sơn tuyết liên, giấy Ngọc Sư, chủy thủ ô kim … các loại vật phẩm, tiểu đệ đều để lại trên núi Võ Đương, nhờ Tống đại hiệp giao lại cho Trương công tử.
Chu Trường Linh nói:
- Làm thế phải lắm, làm thế phải lắm.
Ông ta quay lại nói với con:
- Gai đình ta thụ đại ân như thế nào, con cũng nên nói cho Trương huynh đệ nghe cho biết.
Chu Cửu Chân nắm tay Trương Vô Kỵ, đi đến thư phòng của phụ thân, chỉ cho y coi một bức tranh lớn treo trên tường giữa phòng. Bức trung đường đó bên phải có đề bảy chữ: “Trương công Thúy Sơn ân đức đồ”.
Trương Vô Kỵ từ trước tới nay chưa hề vào trong thư phòng của Chu Trường Linh, lúc này thấy tên của cha mình, mắt rưng rưng lệ, thấy bức tranh vẽ một nơi hoang dã, một võ sĩ trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, tay trái cầm ngân câu, tay phải múa thiết bút, đang đấu với năm người mặt mũi hung ác. Trương Vô Kỵ biết đây chính là cha mình, tuy mặt mày không giống lắm, tưởng như trông thấy chính hình ảnh của y. Dưới đất còn có hai người, một người là Chu Trường Linh, một người là Diêu Thanh Tuyền. Ngoài ra còn hai người khác mình một nơi, đầu một nẻo. Bên góc trái có vẽ một phụ nữ còn trẻ, mặt mày hốt hoảng, chính là chu phu nhân, trong tay bế một đứa con gái nhỏ. Trương Vô Kỵ nhìn kỹ, thấy cô gái trên môi có một nốt ruồi nhỏ, chính là Chu Cửu Chân. Bức trung đường đó giấy đã ngả màu vàng, tối thiểu cũng đã phải mười năm.
Chu Cửu Chân chỉ vào bức tranh giải thích cho y rõ. Ngày đó Chu Cửu Chân mới sinh chưa lâu, Chu Trường Linh vì phải trốn lánh kẻ thù, cùng nhau đi qua phương tây, giữa đường lại bị kẻ đối đầu đuổi đến. Hai người sư đệ bị địch giết chết, ông ta và Diêu Thanh Tuyền cũng đã bị đánh ngã. Địch nhân đang tính hạ độc thủ, may được Trương Thúy Sơn đi qua, trượng nghĩa ra tay, đánh đuổi được bọn kia, cứu tính mạng cho toàn thể gia đình. Cứ tính toán ngày giờ, lúc này là trước khi Trương Thúy Sơn đi Băng Hỏa đảo.
Chu Cửu Chân kể xong câu chuyện rồi, buồn rầu nói:
- Bọn ta sống ẩn nơi hoang tịch, tin tức Trương ân công từ hải ngoại trở về mãi năm ngoái mới biết. Gia gia từng lập thệ là không bao giờ đạp chân trở lại Trung nguyên, nên mới vội vàng sai Diêu nhị thúc đem lễ vật quí báu, lên núi Võ Đương bái kiến, nào ngờ …
Nói đến đây, một tên thư đồng tiến vào mời nàng đến linh đường hành lễ. Chu Cửu Chân vội vã quay trở lại phòng, thay y phục sạch sẽ, cùng Trương Vô Kỵ đến hậu đường. Chỉ thấy trong sảnh đường bày hai linh vị, đốt nến trắng, một linh bài trên đề : Ân công Trương đại hiệp húy Thúy Sơn chi linh vị, một bài vị đề: Trương phu nhân Ân thị chi linh vị. Vợ chồng Chu Trường Linh và Diêu Thanh Tuyền cùng quì lạy dưới đất, khóc lóc thật là thảm thiết. Trương Vô Kỵ cũng theo Chu Cửu Chân cùng quì xuống vái lạy.
Chu Trường Linh xoa đầu y, nghẹn ngào nói:
- Tiểu huynh đệ, tốt lắm, tốt lắm. Vị Trương đại hiệp này khẳng khái lỗi lạc, thật là một kỳ nam tử đương thế vô song, tuy cậu không biết ông ta, không họ hàng thân thích, nhưng lạy ông ta một lạy, cũng phải lắm.
Ở vào hoàn cảnh này, Trương Vô Kỵ không thể nào tự nhận mình chính là con của vị Trương ân công kia, nghĩ thầm: “Vị Diêu nhị thúc nọ nghe tin sai lầm, bảo ta chỉ chừng tám chín tuổi, nếu lúc này ta đứng ra nhận, bọn họ chắc không thể nào tin đâu”. Bỗng nhiên Diêu Thanh Tuyền nói:
- Đại ca, người họ Tạ kia …
Chu Trường Linh đ
PREV 1257258 259 260209 NEXT

Bài Viết Tương Tự

» Ác thủ tiểu tử
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 16 đến hết)
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)
» Võ lâm u linh ký
» U linh sơn trang
» Càn khôn tuyệt pháp
» Bích huyết kiếm
12»
Mục hay: Tải nhạc dung lượng thấp GDL, Tải Đọc truyện voz, f17, BLOG điện tử, tin học, Đọc truyện ma kinh dị có thật , tải Game đánh bài online miễn phí , Chủ đề mobile , tạo Hình nền chữ lồng, Xem ảnh girl xinh , Ảnh chế hài update, Me hài ola, đọc Truyện tình yêu tiểu thuyết , Cách tán gái, Văn mẫu trung học, Truyện cười tổng hợp , Mạch điện tử, linh kiện .