o cẳng. Về tới nhà, Thừa Chí thấy Hà Thích Thủ đang múa động song câu, đánh bọn quân Minh chen nhau chạy ra ngoài. Chỉ trong giây lát, không còn một bóng người nào ở đó nữa.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Những tên đại binh này thấy nhà ta cao lớn, muốn ào đánh cướp đấy sư phụ ạ.
Thừa Chí cười nói:
- Cũng may tôi trở về sớm một tí, chớ không bọn tàn quân ấy còn phải chịu khổ nữa.
Ba người cùng đi vào nội đường, bỗng thấy Hồng Thắng Hải từ phía trong hớt hải chạy ra, sắc mặt nhợt nhạt, lớn tiếng kêu la:
- Nguy tai! Nguy tai!
Thừa Chí giựt mình kinh hãi, liền hỏi:
- Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Trình… Trình… lão phu… tử…
Mọi người đều ùa vào trong phòng của Trình Thanh Trúc. Ai nấy đều kinh hãi vô cùng, vì thấy ông ta đang quỳ ở dưới đất, người cứng đờ như tượng gỗ, trên ngực thấy cắm một con dao sáng quắc.
Sa Thiên Quảng giận dữ nói:
- Mau bắt tên thích khách!
Y nhảy luôn ra ngoài cửa sổ, Hồ Quế Nam, Hà Thích Thủ cũng nhảy theo ra. Thừa Chí để tay vào mũi Thanh Trúc xem còn thở hay không. Nhận thấy sự hô hấp đã đình chỉ, người đã giá lạnh như băng tuyết chàng mới hay ông ta chết từ lâu rồi. Chàng cúi xuống xem tờ giấy buộc ở trên cán dao, thấy có việc tám chữ như sau: “Vì thần đồng tử, dĩ tuần ngô chủ” (Thần hèn mọc này xin cùng chết, do được tuẫn tiết cho chủ.) Lúc này, chàng mới hay Trình Thanh Trúc đã tự sát để thủ tiết với chủ cũ. Chắc ông ta khi hay tin Sùng Chính băng hà, nhớ lại tình cũ nghĩa xưa, liền lấy dao tự sát luôn. Hành động này tuy là tận trung một cách ngu dại, nhưng tánh nết cương trực của ông ta thật đáng thương hại. Thừa Chí cũng phải nhỏ mấy hàng lệ anh hùng. Chàng liền sai người đuổi theo gọi bọn Sa Thiên Quảng trở về, và cho người đi mua cỗ quan tài để an táng cho Trình Thanh Trúc. Ông ta là Bang chủ của một bang phái lớn, đáng lẽ phải làm ma chay thật linh đình nhưng trong lúc loạn ly này, phu phen không có, bạn bè cũng chạy cả, vậy lấy ai để khênh vác các đồ nghi trượng, nên Thừa Chí đành phải cho khâm liệm ngay. Chàng cùng mọi người đứng trước quan tài hành lễ. Mãi không thấy Thanh Thanh ra, chàng hỏi Uyển Nhi rằng:
- Hạ cô nương đâu?
Uyển Nhi đáp:
- Em không thấy chị ấy ra ngoài này. Để em vào mời chị ấy ra hành lễ.
Thừa Chí nói:
- Không dám phiền cô, tôi đi gọi lấy cũng được.
Chàng vào tới cửa phòng Thanh Thanh, dùng ngón tay khẽ gõ vài cái và nói:
- Chú Thanh, mở cửa cho tôi.
Thấy trong phòng im lặng, chàng lại gõ thêm vài tiếng nữa, vẫn không thấy hồi âm. Chàng đẩy mạnh cửa vào, thấy trong phòng rỗng không, liền ngẩn người ra giây lát. Khi định thần lại, chàng mới hay Thanh Thanh bỏ đi rồi. Nàng đem cả bảo kiếm lẫn y phục, thậm chí đem cả cái lu đựng hài cốt của mẹ nàng đi nốt. Chàng lục lọi khắp nơi, thấy dưới gối có một tờ giấy của nàng để lại, trên đó viết: “Anh đã có Kim Chi Ngọc Điệp, còn lấy tôi, con nhà dân quèn làm gì nữa!”
Thừa Chí ngẩn người ra nhìn tờ giấy của Thanh Thanh viết để lại, trong lòng bối rối vô cùng, không biết làm thế nào cho phải? Chàng nghĩ: “Ta đối với nàng chân tình như thế, mà hơi tí lại nghi ngờ, lúc nào cũng đề phòng ta. Ta là nam nhi đại trượng phu, làm gì cũng quang minh chính đại, chớ có bao giờ ta làm điều gì khuất lấp đâu? Suốt ngày vào sanh ra tử trong rừng thương núi đao, tránh sao khỏi không đụng chạm với người này người nọ, nhưng ta không làm một điều gì trái với lương tâm cả. ChúThanh, chú Thanh ơi! Quả thật chú không hiểu lòng tôi một tí nào!”
Nghĩ tới đây, chàng ứa nước mắt, trong lòng đau đớn vô cùng, lại nghĩ tiếp: “Lần trước nàng ra đi, suýt tí nữa nàng bị quân ngoại quốc bắn chết. Hiện bây giờ thiên hạ chưa được ổn định, trong lúc binh hoang loạn mã này, không biết nàng đi về phía nào?”
Chàng buồn bực, ngồi xuống mép giường. Uyển Nhi rón rén bước vào nhìn thấy Thừa Chí thẫn thờ như người mất hồn mất vía vậy, sợ hãi quá vội chạy ra báo tin cho mọi người hay. Ai nấy đều vào cả trong phòng khuyên giải. Uyển Nhi tuy ít tuổi hơn hết nhưng rất điềm tĩnh, ra hiệu bảo mọi người yên lặng, rồi nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công lo lắng như vậy cũng vô ích. Hạ cô nương võ nghệ cao cường như thế, ai dám hà hiếp cô ta? Tướng công, chú Câm và chị Hà Thích Thủ cứ việc đi lên Hoa Sơn trước. Tiểu muội xin ở lại đây trôm nom cô A Chín. Còn chú Sa Thiên Quảng, Thiết lão sư, chú Quế Nam và tất cả đàn em trong bang Kim Long sẽ chia đường đi kiếm Hạ cô nương, đồng thời Tướng công cho truyền lệnh bài đi khắp chốn giang hồ, ra lệnh cho các hào kiệt, bang phái để ý giúp hộ cho.
Nàng vừa nói, Thừa Chí vừa gật đ