a ra?
Giọng của Diệp Linh đã biến thành hung dữ :
- Có phải trong phòng anh đang giấu đàn bà phải không?
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc thở ra nói :
- Trong nhà này, ngay cả nửa người đàn bà cũng không có, nhưng lại có một người rưỡi chết.
Giọng của Diệp Linh càng hung tợn :
- Tôi đã nói rồi, anh mà dám để đàn bà vào nhà anh, bất kể là sống hay chết cũng vậy, tôi sẽ giết anh ngay.
“Bình” một tiếng, cửa trước đã bị tông ra.
- Đàn bà nơi đây, vốn là đàn bà chết cả.
- Người chết này, tấu xảo lại là đàn ông.
Đèn lại được đốt lên, Diệp Linh rốt cuộc đã thấy xác chết :
- Còn nửa người kia đâu?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Còn một nửa người chết kia là tôi!
Diệp Linh nhìn nhìn chàng, rồi lại nhìn nhìn xác chết, cô bỗng nhảy dựng lên :
- Anh giết ông ta phải không? Tại sao anh giết ông ta? Anh có biết ông ta là ai không?
Lục Tiểu Phụng chưa kịp mở miệng, chàng cũng chẳng cần mở miệng, bên ngoài đã có người trả lời giùm chàng :
- Y biết.
Căn nhà rất nhỏ, cửa cũng rất nhỏ, Diệp Linh đứng chắn trước cửa, người bên ngoài không thể bước vào được.
Nhưng bọn họ còn có cách khác.
Thình lình, lại nghe “bình” thêm một tiếng nữa, Lục Tiểu Phụng chẳng đưa tay ra đỡ gạt gì cả, ngay cả nóc nhà cũng bị sập xuống, người đang ngồi trong nhà bỗng trở thành đang ngồi giữa trời.
Nóc nhà văng ra, rớt trên người chàng, chàng đã chẳng đưa tay ra đỡ, cũng chẳng tránh né gì cả, chỉ bất quá thở ra.
Đây là lần đầu tiên chàng có nhà, và rất có thể là lần cuối cùng.
- Thì ra trên đời này không những có người xui xẻo, mà cũng có căn nhà xui xẻo.
Lục Tiểu Phụng than thở một hồi rồi nói :
- Căn nhà xui xẻo, vì chọn lầm chủ nhà, người xui xẻo, vì chọ lầm bạn bè.
- Ngươi xui xẻo bởi vì người làm chuyện sai lầm.
- Tại sao chuyện gì không làm, lại cứ muốn đi giết y làm gì?
- Ta đã nói cho ngươi biết rồi, dù ngươi biết rõ là y muốn giết ngươi, ngươi cũng không được giết y, nếu không ngay cả ta cũng không tha cho ngươi.
Người nói câu cuối là Hải Kỳ Khoát, còn hai người kia, một người mặt mày trắng trẻo không có râu, y phục hoa lệ, còn một người vừa cao vừa ốm, lưng cong mũi quặp, một người thì gương mặt lúc nào cũng cười cười, tự mình khâm thưởng lấy mình, còn một người thì lúc nào cũng nhăn mày nhăn mặt, ngay cả chính mình cũng không lấy làm ưng ý lắm.
Lục Tiểu Phụng bỗng hỏi :
- Ai là Biểu Ca?
Gương mặt trơn tru trắng trẻo của Biểu Ca tuy còn có nụ cười, nhưng y cố ý thở ra :
- May mà ta không phải là biểu ca của ngươi, nếu không, có phải ta đã bị ngươi liên lụy rồi không?
Lục Tiểu Phụng cũng cố ý thở ra :
- May mà ngươi không phải là biểu ca của ta, nếu không, thật ta muốn đụng đầu vào đâu chết cho rồi.
Biểu Ca cười nói :
- Ta bảo đảm ngươi không cần phải đụng đầu tự tử đâu, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra vô số cách cho ngươi chết.
Y cười càng khoan khoái, y đối với những câu nói mình thốt ra cũng rất lấy làm khâm thưởng lắm, mãn ý lắm.
Một người khác bỗng nói :
- Ta vốn là một quản gia bà, chuyện này ta bắt buộc phải quản vào.
Lão nhăn mày nhăn mặt thở than một hồi :
- Thật ra ta chẳng muốn quản vào cái chuyện trời ơi đất hỡi này, mấy tháng nay ta chẳng có đêm nào ngủ ngon, gần đây lại bị đau lưng, đau răng muốn chết đi được.
Lão không ngớt lảm nhảm phàn nàn than vãn, không những không bằng lòng với sinh hoạt của mình, ngay cả chính mình cũng không ưng bụng tí nào.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Không ngờ rằng người trong Nguyên Lão hội, nói tới là tới ngay ba vị.
Diệp Linh bỗng nói :
- Bốn vị.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc hỏi :
- Cô cũng là một sao?
Diệp Linh vênh mặt lên, lạnh lùng nói :
- Cái ý nghĩa của nguyên lão, là tư cách nguyên lão, không phải là tuổi tác nguyên lão.
Biểu Ca cười nói :
- Nói quá hay.
Quản gia bà nói :
- Lão Đao Bả Tử không có đây, chỉ cần đa số trong nguyên lão đồng ý, là có thể quyết định được mọi chuyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chuyện gì?
Biểu Ca nói :
- Bất kỳ chuyện gì.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đa số là mấy người?
Quản Gia Bà nói :
- Nguyên Lão hội có chín người, đa số tức là năm người.
Lục Tiểu Phụng thở phào ra nói :
- Hiện tại các ngươi hình như chỉ có bốn.
Quản gia bà nói :
- Năm.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chết rồi cũng tính sao?
Biểu Ca nói :
- Nơi đây vốn toàn là người chết, Chung tiên sinh chỉ bất quá chết thêm lần nữa thế thôi.