i tay, mỉm cười nói :
- Ta đã nghe tiếng hương chủ của Phụng Vĩ Bang là một người rất siêu quần, nhất là đại tổng quản Cao Đào lại càng siêu đẵng, tiếc là mãi đến bây giờ ta còn chưa thấy qua những thứ tuyệt kỹ oai trấn giang hồ đó.
Quản Gia Bà vỗn đã là người mặt mày nhăn nhó, bây giờ lại còn như muốn khóc lên được :
- Ta có tuyệt kỹ gì đâu? Bản sự duy nhất của ta là làm quản gia trông nhà cho thiên hạ thế thôi.
Biểu Ca hỏi :
- Ngươi không biết giết người?
Quản Gia Bà lập tức lắc đầu :
- Ta không biết.
Biểu Ca lại thở ra nói :
- Nếu vậy chi bằng ngươi để cho ta giết ngươi quách cho rồi.
Quản Gia Bà cũng thở ra, thân hình của lão bỗng xoay đi một cái, chỉ trong một chớp mắt, đã có tới ít nhất bốn năm chục thứ ám khí bay ra, khắp trời hàn quang lóe sáng, toàn bộ bay lại chỗ Biểu Ca.
Thì ra người này khắp người trên dưới đâu đâu cũng có giấu ám khí trí mệnh, tùy thời tùy lúc đều có thể ném ra.
Ném ra được bao nhiêu đó ám khí trong khoảnh khắc, khắp thiên hạ không quá mười người.
Tránh được bao nhiêu đó ám khí trong chớp mắt, dĩ nhiên lại càng có ít người hơn.
Biểu Ca lại là một trong những người thiểu số đó, không những y đã biết trước Quản Gia Bà tính làm gì, y còn đã chuẩn bị sẵn cách đối phó.
Ám khí vừa phóng ra, thanh kiếm của y đã chờ đó.
Ánh kiếm xẹt qua thành một đường sáng bạc, quyện đi hết ám khí, rồi lại lóe lên cái nữa, Quản Gia Bà cũng ngã xuống, ngã xuống đất rồi máu tươi mới bắt đầu chảy ra.
Máu tươi đã chảy ra rồi, Lục Tiểu Phụng mới thở ra một hơi nói :
- Đấy chính là Ba Sơn bảy lần bảy là bốn mươi chín đường Hồi Phong Vũ Kiếm Liễu Kiếm?
Biểu Ca nói :
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi chính là truyền nhân y bát duy nhất của Ba Sơn kiếm khách, Cố Phi Vân?
Biểu Ca nói :
- Chính là ta.
Lục Tiểu Phụng than thở :
- Ba Sơn thần kiếm, quả thật là hảo kiếm pháp.
Biểu Ca nói :
- Vốn là thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ta nghĩ không ra, hạng người như ngươi, tại sao lại bị Tây Môn Xuy Tuyết bức cho không có đường để đi?
Biểu Ca nói :
- Dĩ nhiên ngươi cũng nghĩ không ra, tại sao ta giết bọn họ, mà không giết ngươi.
Lục Tiểu Phụng quả thật nghĩ không ra.
Biểu Ca cười cười nói :
- Đạo lý cũng rất đơn giản thôi, bởi vì ta vốn không nghĩ đến chuyện giết ngươi.
Lục Tiểu Phụng càng không hiểu.
Biểu Ca nói :
- Lão Đao Bả Tử cho rằng, tổ chức này rất bí mật, thật ra trong giang hồ đã có ba người biết được từ lâu, người thứ nhất là gia sư.
Lục Tiểu Phụng thay đổi nét mặt nói :
- Nếu vậy ngươi...
Biểu Ca nói :
- Ta chính là người đặc biệt được phái lại nằm vùng, bởi vì tuy bọn họ biết trong giang hồ có nơi tên là U Linh sơn trang, nhưng đối với tổ chức này bí mật hư thực ra sao, lại không biết được bao nhiêu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì vậy bọn họ cố ý cho ngươi bị Tây Môn Xuy Tuyết bức cho không còn đường đi?
Biểu Ca nói :
- Chuyện đó vốn là cái mưu mô, họ tính sẵn Tây Môn Xuy Tuyết sẽ đứng ra can thiệp vào chuyện này, cũng tính sẵn U Linh sơn trang sẽ có người ra tiếp ứng kết hiệp ước với ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao?
Biểu Ca nói :
- Bởi vì ta vừa mới thừa kế di sản rất lớn, tùy thời tùy lúc đều có thể chìa ra mười vạn lượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tiền đóng hiệp ước ở nơi đây là mười vạn lượng?
Biểu Ca nói :
- Vì muốn chuộc lại mạng sống của mình, mười vạn lượng không thể xem là nhiều.
Lục Tiểu Phụng thừa nhận :
- Đúng là không nhiều.
Sinh mạng vốn vô giá, trên đời này còn có thứ gì trân quý hơn sinh mạng của mình.
Biểu Ca nói :
- Bọn họ muốn ta lại đây, sứ mệnh trọng yếu nhất là phải điều tra ra rõ ràng, lão Đao Bả Tử là ai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngay cả bọn họ cũng không biết lai lịch của lão Đao Bả Tử sao?
Biểu Ca nói :
- Không ai biết cả.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn ngươi?
Biểu Ca cười khổ nói :
- Ta đến đây đã lâu rồi, mà ngay cả mặt thật của lão ra sao, ta còn chưa thấy qua, vì vậy ta càng nóng ruột muốn tìm người đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người đó là ai?
Biểu Ca nói :
- Người đến tiếp ứng cho ta.
Y lại giải thích :
- Bọn họ có hứa sẽ gởi người lại tiếp ứng ngay cho ta, nhưng những người mới lại đây hành động không được tự do lắm, vì vậy khó mà phát hiện ra được Cố Phi Vân là Biểu Ca.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi tìm hoài không được, nóng ruột quá bè