ưởng như chàng đang ngồi nói chuyện một cách bình thường, chẳng biết được rằng trong ba câu đó, chàng đã phải liên tục né tránh năm chiêu tấn công vũ bão của Không Tính.
Không Tính đáp:
- Khinh công của ngươi giỏi thật, nhưng nến muốn thắng được ta bằng đường quyền ngọn cước thì đừng hòng.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tỉ võ ra chiêu, ai biết thế nào được thắng hay bại? Vãn bối so với đại sư tuổi kém xa, võ nghệ tuy kém cỏi, nhưng nói về khí lực lại được lợi hơn.
Không Tính hung hăng đáp:
- Nếu như tại quyền cước mà ta thua ngươi, ngươi muốn giết thì giết, muốn xẻo thịt thì xẻo thịt.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chuyện đó thì không dám. Nếu vãn bối thua, đương nhiên phải tùy theo đại sư sai bảo, không dám nửa lời nói khác. Thế nhưng nếu may mắn tại hạ thắng được đại sư nửa chiêu một thức, chỉ xin phái Thiếu Lâm rời khỏi Quang Minh Đính.
Không Tính đáp:
- Việc của phái Thiếu Lâm, do sư huynh ta định đoạt, ta chỉ lo việc của ta được thôi. Ta không tin rằng Long Trảo Thủ này lại không thắng được ngươi đâu.
Trương Vô Kỵ trong lòng bỗng chợt nghĩ ra một cách, nói:
- Ba mươi sáu chiêu Long Trảo Thủ của phái Thiếu Lâm không có một chút sơ hở nào, là vô thượng tuyệt nghệ của cầm nã pháp trong thiên hạ, chỉ có điều đại sư luyện vẫn còn có một chỗ chưa đúng hẳn.
Không Tính giận dữ đáp:
- Giỏi nhỉ, nếu ngươi phá giải được Long Trảo Thủ của ta, ta lập tức quay về chùa Thiếu Lâm, suốt đời thề không ra khỏi cửa chùa một bước.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Không cần phải như thế.
Hai người đối đáp mọi người đứng chung quanh reo hò như tiếng sấm, mỗi lúc một thêm vang dậy. Thì ra tuy hai người miệng vẫn nói, tay chân thân pháp không vì thế mà ngừng lại, tuy càng đấu càng nhanh, nhưng ngữ điệu so với bình thời chẳng có gì khác, không ngập ngừng chút nào. Khi Không Tính nói câu “Khinh công của ngươi giỏi thật” thì đã liên tiếp đánh ra hai chiêu vù vù, khi nói tới “nhưng nếu muốn thắng được ta bằng đường quyền ngọn cước” thì năm ngón tay trái đã chụp xuống, còn nói tới đoạn “thì đừng hòng” giọng nói uy mãnh, hai tay cùng phát ra liên tiếp ba chiêu.
Hai người vừa nói vừa đánh, tiếng reo hò của người chung quanh vẫn không át được tiếng của họ. Khi Trương Vô Kỵ nói tới câu sau cùng: “ Không cần phải như thế”, tự nhiên thân hình vọt lên, ở trên không lượn liên tiếp bốn vòng, càng lượn càng cao, rồi đổi hướng một cái, nhẹ nhàng đáp xuống ngoài xa mấy trượng. Mọi người nhìn thấy như thế ai nấy mắt trợn trừng, không ai tin nổi trên đời này lại có loại khinh công như thế. Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu vẫn tự hào khinh công của mình trên đời không ai sánh kịp, lúc này cũng không khỏi tắc lưỡi thán phục.
Trương Vô Kỵ rơi xuống đất rồi, Không Tính lại xông tới trước mặt, nhưng không thừa cơ truy kích, lớn tiếng nói:
- Thế bây giờ mình tỉ đấu chưa?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Được rồi, mời đại sư phát chiêu.
Không Tính nói:
- Ngươi có còn nhảy lùi về sau nữa thôi?
Trương Vô Kỵ mỉm cười trả lời:
- Vãn bối nếu còn lùi nửa bước thì xem như thua.
Những người trong Minh giáo như Dương Tiêu, Lãnh Khiêm, Chu Điên, Thuyết Bất Đắc, trong Thiên Ưng giáo như Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương, Lý Thiên Viên tuy thân thể cử động khó khăn, mắt tai vẫn bình thường, nghe thấy chàng nói như thế đều kinh hoảng thầm. Bọn họ ai cũng hiểu rộng biết nhiều, thấy Long Trảo Thủ của nhà sư thật là ghê gớm, muốn tiếp ông ta một chiêu, cũng không phải dễ dàng, võ công Trương Vô Kỵ tuy giỏi thật, nhưng muốn thắng được cũng phải trăm hiệp trở lên, công thủ tránh né, làm sao có cách nào không lùi lại nửa bước? Ai nấy đều thấy câu nói đó quá ư là khoa trương.
Lại nghe Không Tính nói:
- Không cần phải thế. Thắng cũng phải cho công bình, thua cũng phải cho tâm phục.
Nói vừa xong, quát lên:
- Tiếp chiêu.
Tay trái chộp hờ ra, tay phải kẹp lại thành một luồng kình phong, đánh thẳng vào huyệt Khuyết Bồn ở vai trái của Trương Vô Kỵ, chính là chiêu Nã Vân Thức.
Trương Vô Kỵ thấy tay trái ông ta vừa hơi động, biết ngay nhà sư định sử chiêu này, lập tức tay trái cũng chộp hờ ra, tay phải chộp luôn vào huyệt Khuyết Bồn của đối phương. Hai người sử dụng cùng một chiêu thức, cũng không có gì phân biệt, nhưng Trương Vô Kỵ ra sau mà tới trước, tuy chỉ là một sát na thôi nhưng đã chiếm được tiên cơ. Ngón tay của Không Tính còn cách chàng khoảng hai tấc thì năm ngón tay của Vô Kỵ đã chộp trúng huyệt Khuyết Bồn trên vai ông ta. Không Tính chỉ thấy huyệt đạo tê chồn, kình lực trên bàn tay phải hoàn toàn mất hết. Thế nhưng Trương Vô Kỵ không