XtGem Forum catalog
TienThinhPro.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Di Động
* Trang Chủ > Truyện kiếm hiệp

Ác thủ tiểu tử

Khỉ đuôi dài [OFF]
Quản trị viên
D View:
y kiếm múa may luôn tay. Từ những hành động ấu trĩ vô thức đó khiến cho lòng chàng luôn thấy sảng khoái thích thú mà chẳng để tâm nhiều đến thân phận của mình. Thế nhưng từ sau khi bại một kiếm của Liêu Thứ, và những tiếng cười châm chọc của Hồ Vân Thường, khiến cho trái tim chàng tổn thương rất lớn.
Chính từ cái ngày chàng quyết định rời khỏi Hồ gia bảo, ước mộng trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm càng thêm lớn và tha thiết. Chàng gặp được Kim La Hán hòa thượng như là một duyên cơ thiên định, bái ông làm sư phụ một cách hết sức vô tâm, để rồi cuối cùng nhận lấy sứ mệnh của sư phụ dấn thân giang hồ, đi khắp đông tây hấp thụ võ học.
Đạo An pháp sư truyền thụ cho chàng một pho Đạt Ma kiếm pháp. Nhẫn đại sư truyền thụ Phật môn tâm pháp và pho Phiên Thiên chưởng tam thập lục thức. Chu Mộng Châu vốn không nhận ra hết sự uyên thâm độc đáo của nó, thế nhưng Bạch Vân ngược lại nhận ra Chu Mộng Châu gặp duyên kỳ ngộ mới được những bậc cao nhân trong võ lâm truyền thụ võ công, mà đều là những độc môn thần kỳ. Giả sử chàng làm đúng lời Kim La Hán hòa thượng đi khắp hết mười nơi trong danh thiếp, hấp thụ hết tinh hoa võ học của mười vị cao tăng, nhất định chàng sẽ đạt được võ lâm cái thế chớ chẳng nghi!
Bạch Vân thấy Chu Mộng Châu trầm tư bất ngữ, thì nói:
- Có lẽ trong lòng ngươi còn chưa tin. Đúng không?
Chu Mộng Châu trầm ngâm thêm một lúc nữa mới đáp:
- Đúng rồi! Bây giờ thì tôi đã hiểu hết ra. Đạo An pháp sư cũng từng dạy người luyện võ công quan trọng nhất là căn cơ ổn định, căn cơ không ổn định thì có luyện gì thì cũng bằng không.
Bạch Vân gật đầu nói:
- Chu đệ nói chẳng sai, ngu tỷ nghĩ cũng chỉ như đệ vừa nghĩ mà thôi.
Chu Mộng Châu thành thật nói:
- Nếu trong mười nơi tiểu đệ đến theo lời sư phụ đều là những cao nhân trong võ lâm, đến khi nào tìm được đệ đệ, nhất định sẽ tìm cho đệ đệ một vị sư phụ.
Bạch Vân thở dài nói:
- Chủ ý của ngươi rất hay, thế nhưng mỗi người có duyên có phận riêng, không phải muốn mà được. Cứ như Đạo An pháp sư với gia đình ta giao hảo rất tốt, thế nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà người quyết không thu nhận đệ đệ làm đệ tử truyền y bát.
Chu Mộng Châu nghĩ ngợi mấy giây, nói.
- Không sao, sư phụ tôi rất đôn hậu hòa nhã, chờ sau khi tôi hoàn thành công việc người giao, sẽ cầu xin cho đệ đệ một lần, hy vọng sẽ được.
Bạch Vân lại thở dài:
- Chuyện gì cũng đành phải chờ đến sau khi tìm lại được đệ đệ rồi nói!
Bấy giờ hai người trở lại chỗ cũ.
Thiếu nữ thần mật kia xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất, chẳng thấy xuất hiện nữa.
Sau chuyện phát sinh vừa rồi, Bạch Vân chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, Chu Mộng Châu càng không muốn nghỉ. Hai người đốt lửa lên ngồi nói chuyện, chẳng mấy chốc đã thấy sắc trời bàng bạc sáng.
Hôm ấy bọn họ không chia nhau đi tìm, mà cùng nhau đi quanh một vùng núi chẳng có mục đích, tợ hồ như chỉ đi cầu may mà thôi.
Cuối cùng cả hai thương lượng, Chu Mộng Châu gợi ý trước hết cứ lên vùng sa mạc tìm gặp Thiên Lãng Tử. Bạch Vân lúc này thật nhàn rỗi, tìm đệ đệ thì chẳng biết tìm nơi nào, lại nghe Thiên Lãng Tử là bậc kỳ nhân dị sĩ võ học thâm uyên, nên lòng ngưỡng mộ cũng muốn bái kiến một lần. Nếu duyên hạnh được lão chỉ bảo cho vài điều biết đâu cũng hữu ích cho sở học của mình. Nghĩ vậy nên đồng ý cùng Chu Mộng Châu tìm đến gặp Thiên Lãng Tử.
Hành trình của Chu Mộng Châu thật ra trước tiên phải tìm đến bái kiến Thiên Sĩ Thượng Nhân, sau đó mới đến gặp Thiên Lăng Tử. Nhưng chàng nghĩ tiện đường cứ đến đó gặp Thiên Lãng Tử trước, sau đó quay trở lại Thiên Sơn tìm gặp Thiên Sĩ Thượng Nhân, tiện thể tìm lại đệ đệ của Bạch Vân.
Chiều hôm ấy hai người vào một tiểu trấn dưới chân núi, xa xa đã nhìn thấy sa mạc cát trắng mênh mộng. Hai người tìm vào một tiểu điếm nghỉ chân, Chu Mộng Châu thuê phòng, rồi gọi vài món ăn.
Khi tiểu nhị mang thức ăn đặt trên bàn, chàng hỏi thăm:
- Tiểu nhị ca, ở vùng sa mạc này, có biết một vị ngoại hiệu là Thiên Lãng Tử không?
Tiểu nhị bồi một nụ cười, lắc đầu nói:
- Nghe ngoại hiệu tợ hồ như người giang hồ, thế nhưng vùng này đều là dân du mục, chừng như tôi chưa từng nghe qua danh hiệu này.
Chu Mộng Châu chỉ gặt đầu cảm ơn, rồi không hỏi gì thêm.
Chính lúc ấy bỗng nhiên ở cửa xuất hiện một lão mục đầu râu tóc bạc trắng, trên vai mang túi da, dáng người phong trần, vào quán chẳng nói tiếng nào, bước thẳng đến ngồi xuống bên một chiếc bàn, túi da vứt lên bàn.
Tiểu nhị chừng như nhận ra khách
PREV 17071 72 7374153 NEXT

Bài Viết Tương Tự

» Ác thủ tiểu tử
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 16 đến hết)
» Ỷ thiên đồ long ký (hồi 1 đến 15)
» Võ lâm u linh ký
» U linh sơn trang
» Càn khôn tuyệt pháp
» Bích huyết kiếm
12»
Mục hay: Tải nhạc dung lượng thấp GDL, Tải Đọc truyện voz, f17, BLOG điện tử, tin học, Đọc truyện ma kinh dị có thật , tải Game đánh bài online miễn phí , Chủ đề mobile , tạo Hình nền chữ lồng, Xem ảnh girl xinh , Ảnh chế hài update, Me hài ola, đọc Truyện tình yêu tiểu thuyết , Cách tán gái, Văn mẫu trung học, Truyện cười tổng hợp , Mạch điện tử, linh kiện .