gây ra quả thật không phải là nhỏ.
Diệp Cô Hồng là tục gia đệ tử của phái Vũ Đương, cũng là một tay kiệt tú trong đám môn hạ đệ tử phái Vũ Đương quật khởi gần đây, nghe nói còn là đường đệ xa của Bạch Vân thành chủ, Bạch Vân thành chủ còn thân tự chỉ điểm kiếm pháp cho y.
Vạn Lý Đạp Hoa Phấn Yến Tử trong giang hồ tiếng tăm càng lừng lẫy, khinh công ám khí trong nhóm hắc đạo ít có ai bì kịp.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ bất quá Diệp Cô Hồng là đệ tử danh môn, Phấn Yến Tử là đại đạo lục lâm, sao ông lại đụng tới hai người bọn họ cùng một lúc?
Lão già nói :
- Ngươi nghĩ không ra?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu.
Lão già nói :
- Thật ra đạo lý cũng đơn giản thôi, Diệp Cô Hồng là ngoại cửu của ta, Phấn Yến Tử tấu xảo cũng thế, bà vợ của hai người lại tấu xảo đang làm khách trong nhà ta.
Diệp Cô Thành du hiệp trong giang hồ, Phấn Yến Tử đạp hoa ngoài vạn lý, mấy bà vợ của họ dĩ nhiên là tịch mịch.
Lão già nói :
- Vì vậy ta không an ủi bọn họ một tí cũng không được, nào ngờ tấu xảo cũng bị họ bắt gặp.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn lão, một hồi lâu mới cười khổ nói :
- Xem ra không những lá gan của ông đã lớn, mà lục thân ông cũng chẳng thèm nhận.
Lão già cười cười nói :
- Không lẽ ngươi không cho ta là vậy sao?
Lục Tiểu Phụng lại càng kinh ngạc, hỏi :
- Không lẽ ông vốn là vậy sao?
Lão già nói :
- Mười năm nay, trong giang hồ đã ít có ai biết được tên ta, không ngờ ngươi lại biết được.
Hai mươi năm trước, trong giang hồ có ba tên độc hành đại đạo nổi tiếng nhất, một người tên là Lục Thân Bất Nhận Độc Cô Mỹ.
Nếu danh hiệu của một người đọc xưng là Lục Thân Bất Nhận, người đó lòng dạ độc ác ra sao, không cần thấy cũng đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Xem ra danh hiệu của ông không có chỗ nào sai trật.
Độc Cô Mỹ hững hờ nói :
- Ta lục thân bất nhận, còn ngươi trọng sắc khinh hữu, ngươi là một tên đại hỗn đản, ta cũng không sai bao nhiêu, hai chúng ta vốn chí đồng đạo hợp, vì vậy mới đi chung một con đường.
Lục Tiểu Phụng nói :
- May mà chúng ta còn có một điểm không giống.
Độc Cô Mỹ hỏi :
- Điểm gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại tôi còn đi được, ông chỉ còn nước nằm lăn ra chờ chết.
Độc Cô Mỹ phì cười.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ông cho rằng hiện tại tôi còn không rắn lòng lại được, ông lầm rồi. Nếu ông đã không nhận cả lục thân, tại sao tôi phải nhận ông?
Độc Cô Mỹ nói :
- Dĩ nhiên là ngươi phải nhận.
Lục Tiểu Phụng đã đứng dậy, chàng đã nói đi là đi.
Độc Cô Mỹ nhìn chàng đứng lên, mới chầm chậm nói tiếp :
- Nhưng ta bảo đảm ngươi đi rồi, nhất định sẽ hối hận.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi quay đầu lại hỏi :
- Tại sao?
Độc Cô Mỹ nói :
- Trên đời này không những có dã thú ăn thịt người, còn có người ăn thịt người.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết, ông chính là người ăn thịt người.
Độc cô Mỹ nói :
- Ngươi có biết trên đời này có thứ gì ăn thịt người không?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông nói là thứ gì?
Độc Cô Mỹ nói :
- Rừng già, có những khu rừng ăn người như không, những kẻ không biết đường, chỉ cần tiến vào những khu rừng đó, lập tức sẽ bị nuốt chửng, vĩnh viễn đừng tưởng sống sót ra khỏi đó.
Hiện tại tuy đã gần tới giữa trưa, bốn bề vẫn còn là một màu xám chết mịt mùng.
Cả một khu rừng cây cối rậm rì, đầm lầy rữa nát những lá mục hôi thối, thật tình không có đường để đi.
Trên đời này nếu có khu rừng nào biết ăn thịt người thật, nơi đây chính là một.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc quay người lại, nhìn dính vào mặt lão già, nói :
- Ông biết đường? ông có chắc ra khỏi được nơi đây không?
Độc Cô Mỹ cười cười, nhẫn nha nói :
- Không những ta đem ngươi ra khỏi đây, ta còn làm cho Tây Môn Xuy Tuyết cả đời không còn tìm ra được ngươi.
Lục Tiểu Phụng cười nhạt.
Độc Cô Mỹ nói :
- Ta có thể đem ngươi đến một nơi, dù Tây Môn Xuy Tuyết có bản sự to lớn như trời, cũng tìm không ra được ngươi.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão đăm đăm, không động đậy, cũng không mở miệng, xa xa bỗng có người đang cười nhạt.
Tiếng cười nhạt lạnh lẽo như băng kia vốn đang ở ngoài mười trượng xa, bỗng lại đến ngay trước mặt.
Người mới đến không phải là Phấn Yến Tử kẻ nổi danh giang hồ về khinh công, người này là một kẻ mặt mày trắng bệch.
Gương mặt trắng bệch, bàn tay trắng bệch, thanh kiếm trắng bệc