ói lớn:
- Xin đi trước dẫn đường cho!
Thiếu nữ đứng né sang một bên để Chu Mộng Châu bước vào, rồi “sầm” một tiếng, đóng kín nguyệt môn lại, đoạn vỗ tay ba cái, từ trong bước ra một thiếu nữ khác.
Chu Mộng Châu nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện trong chiếc áo màu xanh cánh trà, xinh đẹp còn hơn thiếu nữ vừa rồi, bất giác nhìn không khỏi ngây người.
Nhưng thiếu nữ áo xanh chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt khinh thị, buông giọng nói:
- Nếu không có giám viện chiếu cố thì ngươi chớ hòng đặt chân vào được Nguyệt môn này! Theo ta!
Chu Mộng Châu giật mình nghĩ:
- Giám viện là ai? Vì sao lại chiếu cố đến mình?
Chàng còn đang ngớ người chưa bước, bỗng thấy kình phong xé gió, giật người đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đóa hoa từ trước mặt bay đến, thiếu nữ áo lục đã cách hai trượng, mặt nhìn chàng vẻ tức giận.
Thiếu nữ kiều diễm nhưng kiêu ngạo, Chu Mộng Châu vốn đưa tay là có thể bắt được cánh hoa, thế nhưng nghĩ nếu không giở chút bản lĩnh, đối phương sẽ coi thường. Khi ấy chàng liền đưa tay lên vận kình lực, đóa hoa bay đến vốn sẽ rơi xuống, nhưng bị kình lực làm vọt lên cao xa mấy vòng, rồi mới rớt gọn trong tay chàng.
Chu Mộng Châu đưa đóa hoa lên mũi ngửi ngửi, thốt lên cố ý trêu chọc:
- Thơm thật! Thơm thật!
Chút tiểu kỹ “Hấp vật dẫn đạo” này cũng đủ khiến thiếu nữ trố mắt sững người, hồi lâu hậm hực đay nghiến:
- Ngươi chớ ỷ chút công phu mà giở trò nơi này, chỉ như thiêu thân lao đèn thôi.
Nói rồi quay người bước đi.
Chu Mộng Châu đã tính trong đầu, mỉm cười theo sát chân cô ta.
Thiếu nữ áo lục khinh công quả không tồi, suốt đoạn đường rẽ ngang rẽ dọc, lướt thướt như cánh bướm, chốc chốc lại liếc mắt nhìn lui. Nhưng chung quy chỉ thấy Chu Mộng Châu theo sát mình cách chưa đầy năm bước, mà tuyệt nhiên không gây nên tiếng gió, ả tức giận nghiến răng rủa thầm:
- Tiểu cẩu! Ngươi khá lắm đấy, nhưng lát nữa thì biết mùi khổ đau.
Qua thêm lối rẽ nữa, trước mặt là một lương đình ẩn mình dưới mấy hàng tùng xanh um, trong đình đậu một con vẹt, vừa nhìn thấy thiếu nữ nó bay sà đến đậu trên vai, thốt lên vẻ mừng rỡ:
- Thúy Thúy! Thúy Thúy!
Thiếu nữ trút tức giận vào nó, chì chiết:
- Hừ! Súc sinh! Thúy Thúy gì chứ, không còn mau đi báo sư huynh bảo rằng Thúy Thúy bị người ăn hiếp.
Con vẹt hiểu ý gật đầu gào lên:
- Thúy Thúy bị người ăn hiếp!
Rồi vỗ cánh vù bay đi.
Chu Mộng Châu hơi bực mình, nhíu mày nói:
- Phiền cô nương dẫn tại hạ đến gặp trụ trì!
Thúy Thúy chỉ ngưng mắt nhìn theo con vẹt, chẳng để ý đến chàng. Chu Mộng Châu hỏi thêm mấy lần nữa, ả vẫn đứng yên bất động, tợ như không hề nghe thấy.
Chu Mộng Châu thầm nghĩ:
- Ngươi như đã không dẫn đường thì ta tự đi vậy!
Nghĩ rồi nhún chân ra khỏi lương đình, sải bước đi hiên ngang.
Thúy Thúy đứng dựa cột lương đình, cười nhạt:
- Hừ, không có bổn cô nương dẫn đường, đố ngươi tự đi được!
Chu Mộng Châu đi một đoạn đã nhận ra hoa lâm bày bố theo thế Cửu Cung, nếu như không nắm vững tẩu pháp thì khó có thể ra khỏi đây. Nhưng chàng chợt nhớ đến con vẹt, khi ấy nghĩ ra một kế, nhún mình phóng vượt lên, định nhắm hướng con vẹt vừa bay mà phi theo.
Nào ngờ vừa vọt lên cây thì nghe thiếu nữ cười nhạt một tiếng, từ đâu bốn phía tên bay ập đến ào ào như mưa.
Chu Mộng Châu giật thót mình, chẳng ngờ trong hoa lâm tao nhã thế này mà lại tiềm phục cung nỏ bá đạo như vậy. Nhưng tình hình trước mắt đã gấp, chàng liền ngã người rơi xuống đất, thì cung tên không bắn nữa, chàng khinh bỉ nói:
- Mấy mũi tên cỏn con này mà nghĩ có thể cản chân bổn nhân ...
Chàng nói chưa dứt, bỗng một tiếng quát như sấm:
- Súc sinh to gan!
Tiếp đó là tiếng áo lướt gió ào ào, trước mắt xuất hiện một lão đầu đà tròn ục ịch, đứng bên Thúy Thúy, quắc mắt nói:
- Ngươi là ai mà dám ăn hiếp Thúy Thúy của ta?
Chỉ nhìn Chu Mộng Châu cũng đoán có lẽ là gã sư huynh mà Thúy Thúy vừa nhắc đến.
Thúy Thúy tợ như rất thân thiết với lão đầu đà, ỏng ẹo đến ngã người trên cánh tay trần to lớn của lão, mắt nhìn Chu Mộng Châu cười nhạt.
Lão đầu đà tròn béo, mặt bị thịt, mắt híp mày thô, râu xồm xoàm cả mặt, áo trễ ngực, xem tướng mạo thật thô tục.
Chu Mộng Châu bước đến trước mặt lão, xá mấy cái nói:
- Phiền đại sư dẫn kiến Trụ trì.
Lão đầu đà hừ một tiếng nặng nề:
- Ngươi biết quy luật yết kiến phương trượng chứ?
Chu Mộng Châu ngớ người:
- Yết kiến phương trượng cũng có quy luật ư?
Lão đầu đà cười lớn: