ộng Châu biết gặp phải tay thân pháp xảo diệu, nhưng nghĩ lại so với Bạch Cốt Ma Quân thì thấm vào đâu. Khi ấy cũng cười nhạt, rồi tung mình lên thi triển Lăng Hư Nhiếp Bộ lướt tới hướng những chiếc vụ ở nơi xa nhất.
Thế nhưng người chàng còn chưa kịp đáp xuống thì một cỗ kình lực từ phía sau thốc tới khiến cả người chàng trảo đảo vọt nghiêng ra ngoài.
Chu Mộng Châu trong lòng chấn động, thầm chửi:
- Con lừa trọc chẳng biết xấu mặt, ngầm ra tay đánh lén!
Vọng Nguyệt tăng nguyên tận mắt chứng kiến bọn chữ Bạch và bọn chữ Phong bại thủ dưới tay Chu Mộng Châu, trong lòng đã thấy thẹn vô cùng. Vừa rồi đã chính được phương trượng chỉ đích danh ra đối đầu, lão tuy tự tin vào tuyệt môn Đà Loa Thung của mình, nhưng lúc này nhìn thấy Chu Mộng Châu nhảy lên những chiếc vụ ở xa hơn mình đến hai trượng, trong lòng không vui nên đã ngầm ra tay.
Nào ngờ Chu Mộng Châu người vụt ra ngoài, thoáng trông đã thấy rơi xuống đất, thì đột nhiên hơi dừng người rồi vọt trở vào lại, đứng trầm ổn trên hai chiếc vụ. Vừa rồi chính chàng thi triển phép Hoán Khí Điều Tức mà trước đây chàng từng thi triển thành công khi vượt suối ngay trước mắt Thiên Lãng Tử và Thiên Si Thượng Nhân.
Vọng Nguyệt tăng nhìn thấy thế thì cả kinh há hốc mồm miệng, cả đám tăng chúng nhất thời cũng buột miệng “ồ” lên, trầm trồ thán phục, khiến Vọng Nguyệt cảm thấy thêm hổ thẹn.
Chu Mộng Châu nhìn chăm vào mặt Vọng Nguyệt, lạnh giọng nói:
- Tiểu khả cũng tự thấy sức học còn thô thiển, không phải là đối thủ của đại sư, thế nhưng nguyện ý đấu với đại sư vài chiêu một cách quang minh lỗi lạc!
Thật ra trong nội điện chỉ có vài người võ công cao minh mới nhận ra ngón vặt vừa rồi của Vọng Nguyệt.
Vọng Nguyệt tự làm thì tất biết rõ, mặt đỏ gay chỉ sợ Chu Mộng Châu nói toạc ra thì chúng tăng cả nội điện đều biết, khi ấy giả lả nói lấp:
- Bần tăng lĩnh giáo cao chiêu ám khí của thiếu hiệp, chừng nào vụ ngừng quay thì thôi!
Chu Mộng Châu thầm rủa:
- Lão trọc cục mịch thế này chẳng ngờ lại luyện độc môn công phu kỳ quái thế này!
Khi ấy rút phắt thanh trường kiếm nắm trong tay chờ đợi.
Vọng Nguyệt cứ ngỡ Chu Mộng Châu đánh kiếm bèn nói:
- Bần tăng chỉ lĩnh giáo ám khí, xin thiếu hiệp cất kiếm cho!
Chu Mộng Châu chẳng nói gì, thò tay vào trong ngực áo lấy ra một viên hắc châu đen bóng nắm trong tay huơ huơ lên cho lão thấy.
Vọng Nguyệt lúc ấy chẳng nói gì thêm, chỉ thấy người nhún vọt quá hoán vị, đồng thời tay vung lên phóng ra một viên ngân đạn.
Chu Mộng Châu thấy đối phương hoán vị, cũng liền thi triển khinh công đổi vị trí sao cho đối trực với lão ta, vung tay kiếm ra nhằm viên ngân đạn chém tới.
Viên ngân đạn được dụng lực bắn ra rất xảo, đúng lúc ấy bỗng như bay chậm lại, đủ cho kiếm lướt qua, rồi vụt nhanh vào ngực chàng. Chu Mộng Châu giật mình, biết đối phương dụng cáo lực, kiếm vừa ra liền biến chiêu nhanh như chớp, may kịp chém văng viên ngân đạn ra ngoài.
Mặc dù sau chiêu đầu chàng đánh bạt được viên ngân đạn của đối phương, nhưng đã ngầm phục tuyệt kỹ phóng ám khí của Vọng Nguyệt, khi ấy để tâm chú ý.
Lần thứ hai Vọng Nguyệt bắn ra có đến ba viên ngân đạn, nhưng vị trí chẳng hoán đổi.
Ba viên ngân đạn một trước hai sau bay tốc độ khác nhau, nhắm vào người Chu Mộng Châu phóng tới. Khi cách người chàng chừng năm xích, đột nhiên hai viên phía sau tăng tốc vọt đến thúc mạnh vào viên bay trước, tạo thêm lực khiến viên trước vọt như lưu tinh vào người Chu Mộng Châu. Hai viên bay sau khi ấy phân ra tả hữu nhắm vào vai chàng bắn vào.
Chu Mộng Châu một kiếm vừa chém trúng viên đạn thứ nhất thì hai viên đạn sau kịp đến, nhảy né tránh cũng không được, khi ấy nhanh trí chùn người thẳng xuống, mắt bất động nhìn chuẩn hai viên ngân đạn lướt qua hai vai.
Vọng Nguyệt tăng không biết công phu ám khí của Chu Mộng Châu đạt đến trình độ nào, vì chàng đến hiện tại vẫn chưa ra tay. Thế nhưng hai lần vừa rồi lão xuất thủ, chỉ nhìn thân pháp tuyệt diệu của chàng khi né tránh được những viên ngân đạn của lão, cũng đủ thấy là cao thủ rồi. Bấy giờ lão làm khiêm tốn nói:
- Bần tăng đã thi thố hai lần, bây giờ đến thiếu hiệp ...
Chu Mộng Châu cười nhạt cắt ngang nói ngay:
- Đại sư cứ việc thi thố hết bản lĩnh, chừng nào đến lúc tự nhiên tôi sẽ cho đại sư nếm mùi thứ này!
Vọng Nguyệt nghe câu nói cuồng ngông của đối phương thì tức giận thật sự, nghiến răng thầm rủa:
- Hừ, thằng nhãi, hôm nay Phật gia sẽ siêu độ ngươi!
Nghĩ thế, chỉ thấy tay lão vung mạnh, cả nội điện một màn ngân quang ánh lên