tầng. Nhìn thì trông có vẻ như còn mới, kiểu dáng của căn nhà cũng rất khác lạ, ở trên con sông nhỏ trước cửa có một chiếc cầu làm bằng đá. Ba chúng tôi nhìn nhau, đều cười rằng căn nhà đang ở trước mặt chúng tôi đây so với hai căn nhà của anh mổ heo kia ở thì thực sự tốt hơn nhiều.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa cho chúng tôi là thím Đoạn. Do biết được trước họ của thím, nên ngay khi mở cửa chúng tôi gọi tên thím không ngớt. Thím Đoạn là người hiền lành, chất phác và rất thân thiện, sau khi hỏi rõ ý của bọn tôi đến đây thì sắc mặt của thím lộ ra vẻ lo lắng nhưng liền ngay sau đó thím tỏ ra vui vẻ hơn và mời chúng tôi vào trong nhà.
Tuy các đường nét trong nhà được thiết kế xây hơi thô nhưng chúng tôi cảm thấy rất dễ chịu vì nhà cửa sáng sủa, ngăn nắp, mọi thứ đều trông rất gọn gàng. Thím Đoạn đưa chúng tôi đi tham quan khắp căn nhà một vòng, tầng dưới gồm: phòng khách, bếp, phòng vệ sinh và kho chứa đồ; tầng hai thì có ba phòng, phòng này cũng rất sáng sủa, rộng rãi. Ngoài ra ở tầng hai còn có sân chơi.
“Căn nhà này nhẽ ra tôi dự định cho những cậu học sinh nam thuê, nhưng khi nhìn thấy các cháu vừa nho nhỏ, vừa lễ phép, cho những cậu sinh viên nam thuê thì lại sợ họ nghịch ngợm kob bảo vệ của công, cho nên tôi thà cho các cháu thuê còn tốt hơn!”
Triệu Lệ hỏi: “Thế bà định cho chúng cháu thuê buồng nào ạ?”
“Cả căn nhà này”
“Chúng cháu vẫn chỉ là sinh viên, thím Đoạn, chúng cháu sợ rằng không thể thuê nổi cả căn nhà này được. Chúng cháu ba người thuê một buồng ngủ là được rồi ạ!”. Tôi tiếp lời của thím Đoạn.
“Vâng ạ! Vâng ạ!”. Hai người họ cùng hùa theo.
“Nhưng bà không muốn quá nhiều người sống ở đây, bà rất vừa lòng để cho các cháu ở đây, còn tiền nhà thì tùy các cháu, muốn đưa bao nhiêu thì đưa. Vì bà cũng có ý định tìm người giúp bà trông coi căn nhà này, để trong nhà có chút hơi người, không bị trống vắng, bà cũng không muốn để căn nhà thành nhà hoang một cách phí phạm”.
“Thế bà không ở đây sao?” Lưu Tịnh rất tò mò hỏi.
Đột nhiên sắc mặt của thím Đoạn dần dần tối sầm lại, rất lâu sau mới nói tiếp được “Chồng bà mất mấy năm trước, căn nhà này mới xây từ năm ngoái nhẻ ra định để lại cho con trai út của bà cưới vợ về đây ở. Nhưng không may nửa năm trước con trai bà cùng vợ chưa cưới nó đang trên đường đi lấy giấy chứng hôn, thì bị tai nạn xe, đụng phải xe tải đi trước mặt, thế là con bà và vợ chưa cưới của nó đã…” Nói đến đây thím Đoạn nấc nghẹn ngào không thốt nổi lời nào.
Mẹ già mất con trẻ là sự bất hạnh lớn nhất đời người. Mấy người chúng tôi đều im lặng, không lên tiếng vì không biết nên khuyên và an ủi thím thế nào mới tốt.
“Bà bây giờ chỉ còn một mình thôi sao?” Tôi khẽ tiếng hỏi thím.
“Bà còn con trai lớn đang làm việc ở thành phố, nửa năm trước cũng muốn đón bà lên đấy sống cùng. Nhưng bà cũng không nỡ lòng nào bỏ đi, bỏ nơi bà đã sống gần hết quãng đời này cho nên bà vẫn sống một mình ở đây. Mấy ngày trước con trai cả của bà lại nhất quyết bắt bà lên đấy sống cùng bọn chúng, bà cũng không thể từ chối mãi được, thế nên đồng ý lên thành phố. Đồ của bà thì chuyển lên trước rồi, chỉ còn đợi tìm được người thuê nhà thì bà cũng dọn đi luôn thôi”.
Chúng tôi ba đứa lại nhìn nhau, cảm thấy thực sự phấn khởi, vì vừa vặn tầng hai có ba phòng ngủ, mỗi đứa một phòng. Lại còn nghĩ đến việc không mất nhiều tiền nhưng lại được ở ngay trong căn biệt thự, còn gì tốt hơn nữa. Ngay lúc sau chúng tôi liền ký hợp đồng với thím Đoạn, vì dù gì cách trường học cũng không xa lắm, đồ vật cần mang theo lại không nhiều. Vào chiều hôm đó ba chúng tôi đã dọn dẹp xong đồ đạc đến đây ở.
Con trai cả của thím Đoạn chiều hôm đó cũng lái xe xuống đón thím lên thành phố, trước khi đi thím Đoạn có dặn dò chúng tôi: “Người hàng xóm đối diện với nhà ta tên là Trương Chí, hai vợ chống làm nghề mổ lợn bán lợn, là người rất thật thà, chất phác, con người lại rất nhiệt tình, có chuyện gì thì các cháu cứ đến tìm anh ta giúp cho”. Sau khi thím Đoạn giao cho chúng tôi chìa khóa, bà lại lần nữa dặn dò chúng tôi. Tiễn bà lên xe xong, không yên tâm nên bà lại gọi chúng tôi qua cầu, xuống xe và căn dặn tiếp chúng tôi thận trọng, nhắc nhở thêm nhiều việc khác. “Các cháu nhớ phải đi ngủ sớm, mà nhớ phải đóng chặt các cửa trước khi đi ngủ, nhớ chưa?” Chúng tôi đều biết rồi, nhưng lại bắt chúng tôi nhắc lại lần nữa những điều bà đã dặn. Hì… hì… lần này thì chúng tôi thực sự nếm được mùi thế nào gọi là “người già