hả?” Bà nhìn tôi với vẻ hiền từ.
Tôi cảm động nhìn bà, phát hiện mắt bà hơi sưng và đỏ, chẳng cần đoán tôi cũng hiểu. Trước kia tôi ít để ý đến những điều này. Giờ đây tôi hy vọng cuộc sống của bà vui vẻ hơn.
“Bà, bà sao vậy, mắt bà sao thế?” Tôi gặng hỏi.
“Không sao, bà già rồi hay nghĩ lung tung”, bà trả lời miễn cưỡng như muốn giấu giếm điều gì đó.
“Thế ạ!”, một lý do hợp lý, tôi không nói gì thêm.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn” bà rót nước cho tôi.
“Cháu cảm ơn!”, mồm tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói vì bụng quá đói.
Bà nhìn tôi trìu mến, trong ánh mắt đó tràn đầy yêu thương.
“Cháu và cô gái đó thế nào rồi?” Bà có vẻ thích nhìn cái bộ dạng ăn uống như hùm của tôi.
“Ai ạ?” Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
“Cái cô gái trước kia trọ đây và có lần to tiếng với cháu ấy, cháu từng kể mà quên rồi hả?”
“Chúng cháu chia tay rồi!” Bà vẫn còn nhớ chuyện của tôi.
“Tiếc quá, không biết con cái nhà ai? Bà không giúp gì được cháu cả!”. “Không phải thế đâu ạ, cháu có thể tự giải quyết được, bà yên tâm, cháu mà có bạn gái thì nhất định đưa đến ra mắt bà”.
“Ừ, Tĩnh Nhi nếu…! Nếu bà có con thì nó cũng lớn rồi!” Bà nhìn chẳng nói thêm câu nào. Có thể là bà đang nghĩ đến quá khứ, đến số phận.
Tôi tự trách mình, muốn bà vui lên một chút vậy mà… có điều tôi lại nghĩ, bà hỏi hộ tôi cũng tốt, cô ấy sống ở vùng này, nếu bà giúp tôi có phải tốt hơn không “Hay là bà giúp cháu hỏi vậy!”
“Nghĩ kỹ chưa, bà là người thích xen vào việc của người khác đấy, nhưng yên tâm đi bà không làm hỏng chuyện đâu!” bà tủm tìm cười.
“Dạ vâng, cháu thì muốn tự mình giải quyết, nhưng sau đó lại nghĩ nếu có bà giúp cháu thì việc này sẽ tốt hơn”.
“Bà làm cơm ngon quá, cháu ăn no rồi ạ”, tôi đặt đũa xuống, lau mồm và nói “Cháu chỉ biết cô ấy tên là Tiêu Tĩnh”. Tôi tả lại hình dáng cô ấy cho bà nghe, nói thật trong thâm tâm tôi vẫn có đôi chút hy vọng, nếu không vậy sao sau khi nhìn thấy Tiêu Tĩnh tôi lại vội vàng bám theo đến tận đây.
Bà vừa thu dọn bát đũa vừa nghe tôi kể, khi nghe thấy hai chữ “Tiêu Tĩnh” đột nhiên mặt bà biến sắc. Tôi tả về hình dáng đặc điểm của Tiêu Tĩnh, tay bà run lên rồi “xoảng”, tiếng bát rơi vỡ vụn trên dat9621 “Cháu nói ai? Cháu nói lại đi!”
“Tiêu Tĩnh ạ! Bà cũng biết cô ấy hả?” Tôi cũng thật dốt, phản ứng của bà như vậy mà lại phải hỏi.
“Đúng rồi, đúng là Tĩnh Nhi”, bà Chương thất thần ngồi bệt xuống ghế, hai vai bà run lên. Xem ra thì đúng là bà quen Tiêu Tĩnh rồi, tôi thấy rất lạ vì nếu quen thì sao họ chưa gặp nhau bao giờ?
“Bà ơi, bà làm sao thế?” Thấy bà có gì đó bất thường nhưng tôi vẫn hy vọng đừng có xảy ra chuyện gì.
“Tĩnh, Tĩnh Nhi! Mẹ sai rồi, mẹ thực sự sai rồi, con ra gặp mẹ đi, mẹ nhớ con quá!”. Bà dang đôi tay vuốt nhẹ vào không khí, ánh mắt đờ đẫn, hai môi mím lại, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt bà.
“Bà sao vậy? Chỉ tại cái mồm cháu hay nói lung tung”.
“Đúng rồi, cháu có thể gặp được Tĩnh Nhi, cháu bảo Tĩnh Nhi ra gặp bà đi, bà là mẹ nó, bà rất nhớ nó”, bà khóc và cầu xin.
“Bà làm thế này thì tổn thọ lắm”, tôi vội đỡ bà đứng dậy.
Bà không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng khóc, tôi cũng không biết nói gì để an ủi bà, một lúc sau giọng nói của bà cất lên.
“Tiêu Tĩnh là con gái bà!”, câu nói này làm tôi hiểu ra tất cả những biểu hiện bất thường vừa rồi của bà, điều này thật bất ngờ khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Đều là tại bà cả!”, bà khóc và kể với giọng tuyệt vọng. “Năm đó bọn quỷ như bọn lang sói, chúng đến tàn sát đốt nhà cửa của dân, những người dân không có khả năng chống trả đều bỏ chạy đến nơi khác”.
Tôi nghe thấy hơi run, cái từ “bọn quỷ” sao lạ thế, chỉ có gặp quỷ khi xem phim thôi. Không biết bà đã gặp phải bất hạnh gì, tôi lặng yên nghe kể.
“Bà lúc đó bỏ chạy đến một vùng tương đối hẻo lénh, cứ nghĩ cuộc sống thế là được yên ổn nhưng bọn địa chủ độc ác kia lại đến thu thuế. Nhà nghèo làm gì có tiền, địa chủ không cho khất một ngày nào, thấy bà không nộp nổi thuế liền ép Tĩnh Nhi làm vợ bé của hắn. Bà… bà lúc đó thật hồ đồ, cứ cho rằng làm vợ bé của địa chủ còn đỡ hơn phải chịu khổ chịu nghèo, cũng không để ý đến Tĩnh Nhi có đồng ý hay không, bà liền đồng ý”.
Nói đến đây bà giàn giụa nước mắt, rút khăn mùi xoa lau rồi kể tiếp “Tĩnh Nhi chắc nó rất hận và sợ hãi, không nói với bà một câu mà bỏ đi ngay trong đêm, từ đó đến giờ vẫn chưa về”. <