Casting:
Mai Mai là 1 cô gái hồn nhiên ngây thơ, 22 tuổi, sở hữu 1 khuôn mặt baby khiến người ta lầm tưởng là 1 cô nhóc 15
Lạc Dương : 25 tuổi là 1 anh chàng đẹp trai, dịu dàng, tinh tế nhưng ít nói và có lẽ là hơi lạnh lùng với phái nữ
Tử Long: 24 tuổi, trái lại với Lạc Dương, anh là người rất sôi nổi, ga lăng đậm chất 1 teen boy 18
3 con người , 3 số mệnh làm nên 1 câu chuyện tình tay 3 vô cùng lắt léovới những tình huống dở khóc dở cười
Hãy đọc xem như thế nào nhé !
Lời nói đầu
Trước khi bắt đầu đọc câu chuyện, tác giả muốn nói với độc giả đôi lời.Tôi sinh năm 1997, còn rất nhỏ. Tôi chưa từng yêu ai cả . Tôi cũng chưa từng rời xa bố mẹ để đến mọi ngócngách trên thế gian rộng lớn này . Tôi không biết rằng liệu có một tìnhyêu đẹp như thế tồn tại hay không .Câu chuyện được xây dựng dựa trên90% sự tưởng tượng của tôi và chỉ có 10% dựa trên những gì tôi đã trông thấy đã nghe được
Nhưng tôi tin chắc rằng, sau khi đọcxong câu chuyện này, những người chưa yêu sẽ mong muốn có một tình yêu đẹp như thế và những người đã yêu sẽ phải nhìn nhận lại mình, xem rằng mình đã yêu người yêu của mình được như thế hay không!
Hãy đọc để cảm nhận cuộc sống này thật đẹp bạn nhé !!!!!!!!
Nỗi đau tan vào cát
Hoàng hôn xuống, sóng biển vỗ rì rào, rì rào......... Bên bờ biển, có 2 bóng người. .........Người con trai đang quỳ gối xuống lấy từ trong túiáo ra 1 cái hộp, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương
- Bên bờ biển này đây, sóng đang vỗ vào bờ cuốn đi nỗi buồn của những hạt cát . Anh muốn làm con sóng ấy cuốn đi những nỗi đau của em. Em có đồng ý để anh làm việc ấy cả đời này không?
-Lạc Dương, anh đừng nhìn em như thế , đừng nhìn em bằng cái ánh mắt tha thiết ấy, em sẽ cảm thấy mình thật có lỗi. Em.....em không thể đồng ý được.
Những hạt cát va đập vào nhau........ những nỗi đau những cảmxúc trong Mai Mai đang va đập vào nhau..........Đau quá......Trái tim cô đang quặn thắt
Chiếc nhẫn kim cương của Lạc Dương làm cô nhớ đến 1 chiếc nhẫnkhác, 1 chiếc nhẫn đẹp long lanh, 1 lời thề ước đẹp long lanh tưởng như đã tan hết vào cát trong 6 năm qua
Câu chuyện bắt đầu khi Mai Mai mới chỉ có 5 tuổi. Cô và Lạc Dương cùng chơi thân với 1 cậu bạn khác: Tử Long. Tuy khác biệt về tuổi tác nhưng cả 3 đều là con một trong những gia đình giàu có. Bố mẹ họ chơi thân với nhau và họ cũng thế.Lúc nào họ cũng luôn bên nhau, cả khi đi học và khi đi chơi. .......
Cho tới khi Mai Mai 16 tuổi, khi trái tim non nớt của cô đã biết rung động , cô và Tử Long đã yêu nhau. Đó là 1 tình yêu rất trong sáng hồn nhiên và vô cùng mãnh liệt
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, đúngnăm ấy, gia đình của Tử Long sang Mĩ định cư và lập 1 công ti khác bên đó. Tử Long cũng đi theo. Cái ngày chia tay Mai Mai đã khóc rất nhiều.
Cô không biết đến bao giờ mới gặplại được Tử long. Và hôm đó, cũng chính tại bờ biển này đây, Tử Long đã trao cho cô 1 chiếc nhẫn kim cương cùng với lời hẹn ước đẹp đẽ
-Anh nhất định sẽ quay trở về và cưới em. Hãy đợi anh! Khoảng cách địa lý sẽ là thử thách tình yêu của chúng mình nhưng anh sẽ vượt qua tất cả. Hứa với anh rằng em sẽ đợi anh đi !
-Em hứa em sẽ đợi anh đến khi anh trở về.
Chỉ vì câu nói đó mà Mai mai bỏ cả6 năm tuổi thanh xuân không yêu 1 ai, không để ai có cơ hội tiến gần tới trái tim cô , ngay cả Lạc Dương-người luôn yêu cô, quan tâm chăm sóc cô.
Đối với cô, Lạc Dương chỉ như 1 người anh trai không hơn, không kém. Điều đó khiến Lạc Dương vô cùng đau khổ nhưng anh chẳng thể làm gì được hơn nữa.
Trái tim Mai Mai sắt đá quá. Trước ngưỡng cửa tái tim cô có hàng loạt lính gác, mới chỉ đến gần hơn 1 chút thôi anh cũng đã có thể bị tổn thương. Hoàng tử của cô đang ngự trị ở đó và cô không cho phép ai tới gần.
Lạc Dương đành chấp nhận đứng đằng sau, nhìn Mai Mai trong thinh lặng, lo lắng cho cô trong thinh lặng và yêu cô trong thinh lặng. Rốt cuộcanh cũng chỉ là kẻ thứ 3.........
Suốt thời gian đó , Mai Mai chỉ ra khỏi nhà khi đến lớp. Tất cả thời gian còn lại cô ngồi bên chiếc máy tính, chờ đợi những lời nhắn của TửLong
Sang Mĩ, vừ học tập vừa làm việc Tử Long chỉ có thể dành 1 khoảng thời gian ít ỏi nhắn vài mẩu tin hỏi thăm sức khỏe hay gửi vài lời yêu thương động viên Mai Mai.
Nhưng đối với cô , như vậy làm sao đủ , làm sao xoa dịu được nỗi nhớ da diết trong cô.
Và....những lúc như thế, khi cô đaukhổ, khi cô cần 1 bờ vai , khi cô cầnđược chia sẻ, cô tìm đến Lạc Dương.
Lúc này đây Lạc Dương cũng đang ở bên cô .Anh quàng cánh tay vòng qua vai cô ấy, cúi thấp đầu xuống thầm thì:
- Xin em đừng khóc nữa! Nếu