-Thế lúc cô ấy hỏi sao cậu không nói gì? Cậu sợ cô ấy biết tớ là người yêu cậu?
-Là người yêu tớ?
Khoé miệng Nhật Minh bỗng nhiên cong lên, hỏi lại để chắc chắn câu mình nghe là đúng...
Không thấy Quỳnh Lam nói gi, chỉ thấy đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài khẽ chớp.
Nhật Minh cười cười, ôm lấy vai Quỳnh Lam, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn về phía người con trai đối diện:
-Quỳnh Lam, vậy lần sau đừng đi thơm ai như vậy nhé!
Nhấn mạnh câu cuối:
-Người yêu của tớ...
Chap tiếp nhé mọi người@@
Trước mặt là cái bánh pizza cỡ...lớn nhất trong cửa hàng chuyên làm pizza.
Quỳnh Lam ngồi khoanh tay, nhìn cái tên đáng ghét trước mặt, cậu ấy hôm nay có vẫn đề gì sao? Hay hệ thần kinh bị trì trệ? Cũng có thể vừa đi đường bị đứt dây thần kinh nào, hay vì nhớ Quỳnh Lam quá mà lại thành vậy? Mà cũng có thể quá tức giận mà giống như bây giờ! Nhưng mà nói chung, Quỳnh Lam thề là sẽ không bao giờ dùng cái cách vừa rồi để chọc tức Nhật Minh nữa, thật hối hận mà...
...
-Nhật Minh! Cuối cùng là cậu có ăn không?
Nhật Minh ngồi trước lấy dĩa chọc chọc vào miếng bánh pizza thơm phức...cười cười:
-Không!
-Vậy sao cậu đòi mua như trẻ con thấy kẹo mút vậy?
Nhật Minh à nhẹ, kê kê dịch dịch cái ghế để ngồi cạnh Quỳnh Lam:
-À, thì trẻ con cũng rất dễ chán!
Quỳnh Lam mím chặt môi! Tốt nhất là cậu ta đừng có tỏ ra trẻ con một cách thái quá như vậy!
-Nhật Minh, vậy là cậu không ăn chứ gì?
Chỉ chỉ lên tấm hình quảng cáo có miếng gà rán to đùng, Nhật Minh nói
-Tớ muốn ăn cái kia!
Quay lại nhìn thứ cậu vừa chỉ, Quỳnh Lam giận tím mặt!
Cậu ta là đồ quá đáng nhất trên đời! Thà cứ như bình thường còn hơn.
Vừa rồi, Nhật Minh đã "đòi" Quỳnh Lam mua năm hộp gà rán, ăn được một miếng kêu chán, định gói vào túi về thì cậu ấy lại nói cầm về mẹ sẽ mắng là không ăn cơm nhà mà lại đi mua đồ ăn nhanh để ăn. Mà lúc tối Quỳnh Lam ăn đã no lắm rồi, thật sự không thể nhét thêm được cái gì vào nữa...mà bỏ đồ ăn đi thì vô cùng lãng phí...
Vậy là cả năm hộp gà rán ngon lành, nóng hổi được tặng miễn phí cho một gia đình muốn mua!
...
Trở lại vấn đề chính, đã muộn lắm rồi, cứ hết muốn cái này lại muốn cái khác, Nhật Minh thì nói vì cô đi nhanh quá, cậu đi theo nên không mang theo, mà túi tiền của Quỳnh Lam cũng có hạn.
Nhưng nhìn xem, từ trước tới nay Quỳnh Lam chưa bao giờ thấy Nhật Minh như vậy, như một đứa trẻ con chính hiệu và...vô cùng đáng yêu, thế là cậu ấy cứ muốn cái gì lại đem cái bộ mặt kia ra, Quỳnh Lam lại là con người thật không thể khống chế nổi trước những thứ dễ thương mà...
-----
Nói thật là, vô cùng vô cùng nhiều những câu nói mà Quỳnh Lam Không nghĩ người như Nhật Minh có thể nói ra...
-Quỳnh Lam, tớ mỏi chân!
-Chẳng lẽ cậu ngồi lên lưng tớ để tớ cõng chắc?
...
-Tớ khát!
-Tự tìm máy bán hàng di dộng mà mua!
...
-Tớ đói!
-Tiền của tớ đã bị cậu ăn sạch sẽ!
...
-Tớ muốn đi toalet!
Ặc...cậu thật là mặt càng ngày càng dày hơn đấy Nhật Minh!
Quỳnh Lam như hét lên vì tức giận khi đang đi giữa đường:
-Cậu là đứa hai tuổi chắc? Lại còn cân có người phải đi toalet cùng sao?
Chỉ thấy khoé miệng Nhật Minh hơi cong cong lên, cái điệu cười này chỉ có lúc cậu ấy bình thường thôi...
Não Quỳnh Lam giật lên một cái, vui sướng ôm chần lấy Nhật Minh khi vừa nhìn thấy khuôn miệng quen thuộc đó:
-Này, thật là cậu đã về lại bình thường rồi sao? Thật là có biết vừa rồi làm tớ sắp nổi điên không?
Đáy mắt sâu đen cong lên, miệng nhẹ nói bên tai Quỳnh Lam như làm hơi mỏng:
-Lam, tớ muốn đi nặng...
Chap tiếp nhá
Thứ mà Quỳnh Lam cân bây giờ chắc chắn là một cái gậy, giống như trong tom and jenny, đập thật mạnh vào đầu của tên đáng ghét này, cậu ta chắc chắn trở lại như cũ!
-Nhật Minh, có biết là đã làm phiền tớ không?
Vắt chân lên thành ghế, Nhật Minh ném cái gói bim bim lại cho Quỳnh Lam, ừ một tiếng rồi lại vừa cầm hộp khoai tây, mắt dán vào màn hình ti vi nói:
-Thật sự thì đây là lần đầu tiên tớ thấy ăn ngon vậy đấy!
Rồi quay nhanh ra phía Quỳnh Lam:
-Lần sau đi tiếp! Okey?
Quỳnh Lam không thèm nói gì, cúi đầu vào bản vẽ, nhưng tay lại dơ chiếc túi hồng hồng, kéo ra thật mạnh, chỉ còn rơi ra