Máy bay vừa hạ cánh trên đường bay tư nhân, Nhật Minh đứng dậy ôm Quỳnh Lam khá lâu, thêm một nụ hôn ở môi, khá lâu nhưng dịu dàng vô cùng, cũng đã có một chút quen với nụ hôn này, nhưng tim Quỳnh Lam vẫn không ngừng đập nhanh. Nhưng chỉ cần vậy thôi, đủ làm cho mọi cảm giác sợ hãi bay hết!
-Cậu sẽ đi mấy ngày?
-Khoảng tuần-Nhún vai, thật sự thì Nhật Minh cũng chẳng biết-Nhưng tớ sẽ về sớm với thỏ rùa!
-Tất nhiên, cứ thử hơn một tuần xem, về thì cũng đừng nhìn mặt tớ!
-Tớ đi đây, về không được nhớ tớ quá mà khóc đâu đấy.
-Ai thèm khóc!
-Thôi, tớ đi nhá! Nhớ đừng để ai bắt nạt rồi khóc nhè đó!
-Tớ còn trẻ con sao?
-Tất nhiên Không phải trẻ con, ma là con nít!
Thơm lên trán Quỳnh Lam, Nhật Minh lại vào máy bay!
Cho tới lúc ra khỏi đường bay, cảm giác sợ hãi lại ùa về với Quỳnh Lam!
Nhà nội vì theo truyền thống nên tất cả cái bác con của ông ba đều sống cùng một nhà.
-----
Bước vào cửa, mọi người có vẻ chẳng để ý gì đến Quỳnh Lam, thế thì càng tốt, sống ẩn ngày nào hay ngày ấy!
Nhưng trước tiên phải tìm mẹ Ly đã!
Định gọi điện thoại thì giờ Quỳnh Lam mới nhớ...cô không có sim Việt Nam và cô cũng chẳng có số ở Việt Nam của mẹ Ly.
Đen hết chỗ nói!
Nhẹ nhàng đi vào nhà,đến gần một người có lớn tuổi đang bê một cái gì đó,nhìn cũng hiền hiền nên thử hỏi, mà thật sự Quỳnh Lam chẳng biết tiếng Việt là gì!
Chết rồi! chết rồi! Cứ thế này khi nào tiếng Anh ổn định Quỳnh Lam phải đi bồi thêm tiếng Việt mới được. Mất gốc là khổ!
-Bác gì ơi, cho con hỏi...
Chưa kịp nói hết câu, giọng nói tỉ lệ nghịch với khuôn mặt phát ra nói:
-Nghĩ tôi rảnh sao mà hỏi?
-Dạ, con xin lỗi!
Xanh mặt,cảm giác ghê sợ ở nơi đây tăng lên. Bước ra cửa chính, Quỳnh Lam đã bị chặn lại bởi một cô gái, không quá xinh nhưng có khuôn mặt sắc sảo, và đặc biệt, đôi mắt sếch cao!
-Em gái, sao về Việt Nam mà Không ở nhà?
-Dạ, chị là ai?
Quỳnh Lam trả lời, cô cảm thấy ghét cái khuôn mặt trước mặt. Mà cái cảm giác sợ hãi ở người đối diện một chút cũng không có.
-Tất nhiên là chị họ em.
Cô ta lả lướt trả lời, Quỳnh Lam nghĩ gia đình truyền thống thì lấy đâu ra cái kiểu mặc hớ hênh thế này, nhìn thật bẩn mắt!
-Vậy à? Em đi đâu có liên quan sao?
Khá bất ngờ trước cái kiểu ăn nói móc máy của mình, Quỳnh Lam tự nghĩ đây có phải tiềm năng không?
-Ồ, tất nhiên là không, nhưng đi với con trai là liên quan tới cả dòng họ!
-Haiz...em đâu phải người nổi tiếng để chị theo dõi?
Lấy ngón tay xoắn xoắn mấy lọn tóc, Quỳnh Lam đã học được những lời này khi nghe Nhật Minh nói điên thoại.
-Việc đó là tất nhiên, em có biết là con gái người dòng họ Trần cân phải gia giáo thế nào không?
Hất hất mái tóc vàng rối do đã nhuộm nhiều lần, chị họ Quỳnh Lam vênh mặt lên nói!
-Như chị sao?
Trời ơi, tiềm năng của Quỳnh Lam là xoáy sao?Về chắc chắn phải bắt Nhật Minh dạy thêm mới được, cứ nghĩ tương lai không xa vừa được thiết kế thời trang vừa được làm luật sư thì cò gì bằng.
Tức xanh mặt, từ ngay cái nhìn đầu tiên chị họ Quỳnh Lam đã không ưa cô, cô là cái gì mà được giám đốc JK bế như vậy chứ?
-Nói tóm lại, chị muốn biết em với người bế em hôm trước có quan hệ gì?
-Vậy sao? Chị tên gì?
-Trần Vương Huyền, đến chị em còn không biết sao? Trả lời chị câu hỏi!
-A, vậy sao, Vương Huyền à, sorry nha, em không thích!
-Chị yêu cầu em nói! -Vương Huyền nhăn mặt, nén cái giận vào trong!
-Chị có quyền sao?- Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường mà vừa nãy Quỳnh Lam mới nhìn thấy trước khi vào nhà-Ôi, em có việc rồi, đi trước nhá!
Rồi Quỳnh Lam bước đi, cô đã nghe lời Nhật Minh, không để ai bắt nạt mình trong nhà này, cô việc gì phải sợ chứ? Cô đã lớn rồi, phải xác định một điều...
Nhật Minh không thể lúc nào cũng bên cạnh cô!
Chap 8
Hà Nội, từng làn gió nhè nhẹ đầu xuân thổi vào từng lọn tóc, ánh nắng chiều vàng chiếu sáng cả một mảng trời. Dường như, Hà Nội Không bao giờ sợ thiếu người!
Trong dòng người đông đúc, cô gái với dáng người mảnh khảnh cúi xuống, với lấy chiếc kem ở người bán hàng rong. Thật may mắn, trước khi đi, cô đã bảo mẹ đi đổi tiền Việt, mà hầu như toàn tiền lẻ.