thấy ngột ngạt...
Lân la đường sá chán cuối cùng nó quyết định mua gà rán nhưng giờ ở phòng trọ chẳng có ai, ăn một mình thì buồn thế là khỏi chần chừ, nó đổi hướng tới nhà Chi. Trời mưa đúng là bất tiện, đang lẩm bẩm cằn nhằn do bị mưa té ướt hết gấu quần suýt chút nữa thì nó lăn đùng ra ngất vì hết hồn khi thấy ai đó đang ngồi ngoài mưa, ngay trước cửa nhà con bé học sinh. Lại gần nó mới hoảng hốt nhìn Chi nhắm nghiền mắt.
- Chi! Chi! Em sao vậy? – Vi lay mạnh con bé nhưng không có chút cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nó vội vã nhấn chuông, tay đỡ lấy Chi...
Đắp chăn lê kín cổ cho Chi, Vi ngồi thụp xuống nền quan sát. Con bé mới chỉ 16, mắt nhòe nhoẹt mascara, người nồng nặc mùi rượu, thuốc lá, tất cả những thứ ấy chưa bao giờ phù hợp với lứa tuổi như em. Nó thật sự ngạc nhiên khi bác quản gia bảo đây là chuyện thường xuyên. Em đang làm gì? Tự tàn phá mình sao? Chợt bàn tay em nắm chặt, trán nhăn lại như đang chịu nỗi đau nào đó ghê gớm lắm, mồ hôi lấm tấm, nước mắt Chi trào ra, em hét lên:
- Đừng mà!
Nó ôm lấy Chi, xoa lưng con bé như một cách đõ dành,thì thầm:
- Không sao đâu em chỉ là mơ thôi, có chị ở đây rồi.
Khi cô học sinh nhỏ vừa thiếp đi được một lúc, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên từng hồi – Điện thoại của Chi. Sau một thoáng lưỡng lự nó quyết định nghe máy, cuộc gọi từ anh trai con bé:
“Alo!” – Vi ấn nút, điềm tĩnh.
“Em về nhà chưa Chi? Đừng đi bar nữa, nghe lời anh về nhà đi!” – Giọng nói êm ái vang lên, quen quá, sao lại có thể giống tới thế? Nó lắc đầu tự thức tỉnh mình.
“Xin lỗi, tôi không phải Chi, em ấy đã về nhà và hiện đang ngủ. Có gì mai anh hãy gọi điện nhé!”
“Vậy cô là ai?”
“Tôi là gia sư của Chi.”
“Làm phiền cô bảo quản gia chăm sóc em tôi cho tốt, mai tôi sẽ gọi lại. Chào cô!”
“Chào anh!”
Chưa bao giờ Vi thấy Chi nhắc tới anh trai trong những câu chuyện của mình nhưng nó không mù mờ tới mức không nhận ra sự hiện diện của người này.(Vi đã từng xem ảnh chụp hồi nhỏ của gia đình Chi mà!). Thắc mắc được một lúc, nó thấy hai mắt mình bắt đầu díp lại rồi thiếp đi lúc nào không hay...
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ dội thẳng vào mặt làm nó bừng tỉnh, nhìn chiếc chăn trên người mình mà ngạc nhiên, tối qua rõ ràng nó ngồi dưới nền nhà mà nhỉ?
- Chị dậy rồi hả? Hi. – Chi bước ra từ phòng tắm nở một nụ cười yếu ớt, sắc mặt con bé đã bớt xanh đi.
- Ưh, em còn mệt nữa không?
- Chỉ hơi nhức đầu một chút xíu nữa thôi.
Thật ra nó định hỏi tại sao con bé lại trở về nhà trong cái tình trạng say mèm ấy nhưng không biết phải hỏi như thế nào, đang như gà mắc tóc thì Chi chợt tiến lại chiếc ghế đặt trên giường, ngồi vào đấy, giọng em chua chát:
- Hôm qua là sinh nhật em.
Vi đãng trí quá đã ghi ngày này vào trong lịch rồi lại quên, sinh nhật một mình chắc con bé buồn lắm:
- Chị xin lỗi vì quên mất.
- Hì, không sao đâu, bố mẹ em họ cũng đâu có nhớ, chị không phải bận tâm làm gì, em quen rồi.
“... Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay... “
Tiếng chuông điện thoại phá bĩnh những tâm sự chấp chới trong lòng nó về câu nói của Chi, con bé nhấc máy:
- Anh ạ!
- Hì, em không sao.
- Em về sớm rồi mà, thật đấy!
- Dạ vâng, thế nha anh! Pb.
Khỏi cần hỏi Vi cũng biết là anh trai con bé, nghĩ lại tối qua cũng thấy bực mình, ai đời nói chuyện với con gái mà giọng lại lạnh tanh, kiêu ngạo vô bờ bến như thế chứ?
- Hôm qua, lúc anh em gọi, chị đã nói chuyện với anh em ạ?
- Ơ... Sao em biết...
- Hôm qua có cuộc gọi tới hơn một phút, trong máy vẫn còn lưu đây này.
- Ưh, anh em gọi hỏi xem em đã về chưa và nhờ chị bảo quản gia chăm sóc em – Nhả từng chữ đều đều như đọc kịch bản, nó không buồn ngẩng mặt lên.
- Anh ấy lúc nào cũng lo lắng thái quá như thế.
- Em nên vui mừng khi có một người anh trai luôn quan tâm tới em như vậy. Nhưng sao chị chưa bao giờ chị thấy em kể về anh em.
- Vì anh ấy là niềm tự hào của em, là chỗ dựa vững chắc khi em muốn ngã, một người có ảnh hưởng tới em như vậy em mà nói, em sợ... em sợ chị sẽ thương hại em và cho là em yếu đuối.
- Vậy sao giờ em lại nói hả ngốc?
- Vì giờ em tin chị.
Nó thấy vui khi nghe Chi nói thế.
- Xem chịn đang tủm tỉm cười kìa, người đâu mà dễ vui lạ.
- Thử đặt vào vị trí của chị coi, em có vui không, có phải ai cũng như người nào đó máu