br />
Cô chầm chậm nhắc tay lên, sờ vào màn hình, một hnác tay bị đè dưới tảng đá máu ma bê bết vằn vện, nước mắt nhòe nhoẹt.
“Hình Khải, anh còn nhớ bố mẹ em đã chết như thế nào không? Lúc ấy em cũng nghĩ…cũng tức giận…Trung Quốc nhiều người như thế, có bao nhiêu ban nghành có thể lựa chọn, tại sao lại chọn họ làm vật hy sinh…nhưng bây giờ, em đã hiểu rồi, luôn phải có một đôi tay giơ ra níu kéo, nếu bây giờ em đang đứng cạnh đứa trẻ kia, có thể em đã năng hòn đá lên và cứu nó ra rồi…anh cũng nhìn thấy rồi đấy, đứa trẻ đó chết thảm quá, em muốn cứu nó, chỉ hận là không thể chui vào màn hình mà tới thẳng đấy…”Hình Dục nức nở khóc, chầm chậm nằm bò ra bàn, khóc một cách rất thương tâm.
Nghe xong, Hình Khải lại thấy hoảng sợ thật sự, bởi vì Hình Dục là mẫu người một khi đã quyết thì sẽ làm bằng được, nhưng sao anh cò thể để người con gái mình yêu dấu dấn thân vào nơi nguy hiểm? Sao anh có thể cho phép cô rời khỏi mình?
Thế là , anh kéo vai Hình Dục thẳng dậy, ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh còn chưa kịp nói, thì cảm giác bất lực đã lan tỏa khắp toàn thân.
“Tiểu Dục anh xin em, xin em đấy, chúng ta đừng đi có được không? Sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em hết được không? Anh xin em đấy Tiểu Dục…”
Tiểu Dục vòng tay ôm lấy eo Hình Khải, anh run rẩy gần như không thể khống chế được, cho dù cách một lớp áo, Hình Dục vẫn cảm nhận được cơ thể lạnh toát của anh…
“Em sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ bảo vệ mình…anh yên tâm đi nhé? ”
Hình Khải chăm chú nhìn đôi mắt bình thàn của cô, trong lúc cấp bách, gân xanh nổi hết cả lên. Anh thực sự bị cô bức tới muốn phát điên rồi, anh đang trong trạng thái kinh hãi tột cùng, còn cô lại điềm đạm nhẹ nhàng như không.
“Không được, không được, tuyệt đối không được! Em bảo anh làm sao mà yên tâm chứ? Cuộc đời này chỉ sống có một lần, em lấy gì ra để đảm bảo với anh? ”
“Anh đừng giận vội…em đang bàn bạc với anh mà…”Hình Dục vừa vuốt vuốt ngực anh, vừa lau nước mắt, cô lại rút ra mấy tồ giấy ăn trên bàn lau mồ hôi trên trán cho Hình Khải, dịu dàng nói: ”Mặc dù em cho rằng khả năng nguy hiểm không cao, nhưng cũng không muốn khiến anh lo lắng, thôi, em không đi nữa. ”
Hình Khải không kịp phản ứng, hoặc nói cách khác thì là anh không tin trong một thời gian ngắn nhu thấ Hình Dục sẽ thay đổi quyết định của mình, anh giơ ngón tay chỉ về phía cô cảnh cáo nói: ”Em đừng có lừa anh đấy, đừng tưởng bây giờ anh không thể về nhà mà tìm cơ hội trốn đi. trước khi anh có thể về nhà, cấm em không được đi làm, anh sẽ điều mấy cảnh vệ tới nhà giám sát em 24/24. ”
“Hình Khải, anh nói thật đi, khi anh nhìn thấy cảnh tượng ấy anh có buồn không? ”Hình Dục chỉ vào màn hình máy tính
“Em nói lăng nhăng gì thế? Em nghĩ anh không muốn đi cứu người bị nạn sao? Nhưng anh có trách nhiệm của mình, cho dù trong lòng có buồn bã cũng không được thể hiện ra mặt. ”Hình Khải day day huyệt thái dương, khi tai họa ập đến, tâm trạng ai cũng rất nặng nề.
Hình Dục vuốt vuốt mái tóc ngắn của anh, nhười khác nghĩ thế nào cô không biết, nhưng cô biết Hình Khải cũng muốn đi cứu người, bởi vì trong người anh cũng chảy một dòng máu đầy tinh thần nghĩa hiệp như thế, một tinh thần xã thân vì người khác.
Hình Khải vùi đầu vào người cô, bất lực nói: ”Tiểu Dục, hãy hứa với anh là đừng đi nhé, hãy nói với anh em sẽ không bỏ anh lại. ”
Hình Dục vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng trán cọ cọ vào đầu anh: ”Anh càng ngày càng nhát gan rồi đấy, khi còn nhỏ anh đâu có thế. ”
“Đúng vậy, anh già rồi…già tới mức không còn sức lực để chịu đựng sự giày vò của lo lắng nữa, nếu anh định cho anh sống thâm vài năm nữa, thì đừng khiêu khích anh. ”Hình Khải mệt mỏi thở dài, sớm biết yêu khổ thế này , thà chất ngay vào đợt ”Sars” năm đó cho xong.
Hình Dục cần tay anh lên nắm chặt trong lòng bàn tay mình, xoa xoa, cô mong tay anh sẽ nhanh chóng ấm lên.
Hình Dục viết trong nhật ký.
9 giờ tối ngày 12 tháng 5 năm 2008
Nói thực, trước khi quyết định học y, tôi chỉ muốn mình có thể chăm sóc Hình Khải được tốt hơn.
Nhưng, sau khi tôi nhìn thấy những hình ảnh liên quan tới trận động đất kinh khủng đó, không chỉ ảnh hưởng của nó khiến tôi đau lòng. Bây giờ tôi mới vẻ ra rằng, thì ra dòng máu trong người tôi có cả tâm nguyện của bố mẹ.
Tôi là một nhân viên y tế được huấn luyện bài bản chuyên nghiệp, trách nhiệm nặng nề.