bị hắn đè dưới chân núi Ngũ Chỉ rồi. Nhưng lúc tôi xin nghỉ việc, hắn dễ dàng đồng ý, không chút lưỡnglự, nửa chút lưu luyến cũng không có, ngay cả tiền vi phạm hợp đồngcủa tôi cũng bỏ, đồng nghĩa với việc tự nguyện để tôi đi. Harvard ơi là Harvard, vốn dĩ tôi chỉ là người dự thính, giờ thì có lẽngay cả cửa lớp cũng không thể nào đặt chân tới được rồi. Tôi tự ngậm ngùi. Cúi đầu thở dài một lát, lúc ngẩng đầu lên đã gặp ngay một gươngmặt dễ sợ đứng trước mặt. Bác Vương ngắm nghía tôi một hồi rồi chép miệng thở dài: “Ài, tiểuhồ ly ơi, cuối cùng lần này cháu cũng chỉnh sửa rồi à!”.
Tôi bực mình, tại sao mỗi lần cháu biến mất, bác đều cho là cháu đichỉnh sửa lại dung nhan chứ!!!Lẽ nào con gái nhà bác, con trai nhà nào đó mở bệnh viện phẫu thuậtchỉnh hình?Tôi tính ngoác mồm ra phản bác thì bác ta đã chắp tay sau lưng đủngđỉnh đi về, vừa đi vừa lắc đầu: “Tiếc là lần phẫu thuật này của cháuthất bại rồi, cả hai mắt đều sưng như hạt hồ đào, chẳng trách mấyhôm nay mặt cậu Tống cứ sầm s ì lại”. Nghe bác Vương nói, tôi vội vàng chạy theo: “Mấy ngày nay tổnggiám đốc không vui ạ?”. Bác ta ân cần dạy bảo: “Tuy cậu Tống là người giỏi giang, nhưngcháu cũng đâu cần dùng cặp mắt kia đi thử thách lòng kiên trì củacậu ta hả? Tiểu hồ ly này, cháu nghe bác khuyên một câu thôi, ai chảthích người yêu mình xinh đẹp quyến rũ, cháu thì vốn đã không đủtiêu chuẩn đó rồi, bây giờ còn phẫu thuật cho tệ hơn. Bác nói khôngcó ý gì chứ, trước khi phẫu thuật thành công, cháu nên giữ chặt cậuta lại, cẩn thận không có sóng sau nó xô lên, đánh cháu chết ở bờ cátđó”.
Bỏ đi, cháu không hỏi thăm bác nữa, tin thì chả moi được tý nào, cókhi còn chết trước vì tức giận quá độ. Nhưng trong lòng tôi thì đang sướng âm ỉ, rõ ràng tôi đang lưỡng lựcân nhắc, kết quả lại bị đôi mắt lửa ngươi vàng của bác bảo vệ tómđược, đây là ý trời, ý trời muốn tôi đi vào. (Cứ loăng quăng ở cửa thìai mà chả thấy, cô còn nâng tầm nó lên thành ý trời, trời xanh sẽphóng sét đánh chết cô!). Thế nên, tôi đủng đỉnh đi vào, tới khi bước ra khỏi thang máy mớinhớ ra bây giờ Tống Tử Ngôn đang ở công ty, không có nhà. Cửakhóa chặt, chìa khóa tôi để lại trường, đành phải ngồi chờ. Tôi dựa lưng vào tường, ngẫm lại quãng thời gian hai chúng tôi quenbiết nhau, mới phát hiện ra đâu phải mình không có cảm giác vớihắn! Hắn luôn đối xử với tôi rất đặc biệt, nhưng cái đặc biệt nàycũng rất đặc biệt, cho nên đặc biệt cũng chẳng phải là đặc biệt lắm.
Kiểu ở bên nhau của chúng tôi là, đôi khi hắn tự đào một cái hố, rồiđể cho tôi nhảy vào bên trong, nhưng đa phần toàn là tôi tự đào hốhại mình, hắn đứng sau nhẹ nhàng đẩy tôi rơi vào. Rồi khiến tôi lầmbước trở thành osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, cònlàm nô tỳ để người ta sai bảo nữa. Mãi mà không có một thân phận, để có thể thể hiện hắn có tình cảmvới tôi. Nhưng nếu không có tình cảm, sao hắn phải cho tôi nhiều thân phậnnhư thế?Tôi ngẩng đầu thở dài, trái tim của đàn ông, thực đúng là kim dướiđáy biển.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vấn đề lớn nhất bây giờ là, sau khi tôi đã gây rachuyện như thế rồi bỏ đi, có lẽ ngay cả osin chuyên nấu cơm, thảmđiện làm ấm giường, nô tỳ đều không làm được nữa rồi…Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ ngợi một lát, tôi dựa vào đầu gối,thiếp đi. Tiếng bước chân làm tôi giật mình tỉnh dậy, tiếng bước chân đều đềuquen thuộc tới mức nhắm mắt tôi cũng nhận ra. Tôi ngẩng đầu, quả nhiên là hắn, tôi há miệng chẳng biết nên nói gì,chỉ có thể tròn mắt nhìn. Còn hắn thấy tôi thì chỉ ngẩn ra giây lát, rồihờ hững bước qua tôi, giống như không nhận ra tôi là ai. Tôi nhìn hắn rút chìa khóa mở cửa vào nhà, vẫn không chịu nhìn tôi.
Con rùa nhỏ trong lòng tôi lại rụt đầu vào trong mai, tôi cảm giácmình thực sự không được rồi, còn ngu ngốc vọng tưởng cái gì chứ!Tôi sững người ra thật lâu rồi mới đứng dậy, chân hơi tê tê, tôi quayngười tính đi khỏi đây. Nhưng chân tôi không chịu nghe lời, vì luyếntiếc, vì không cam lòng. Sáng nay tôi mới nhận ra rằng bản thânmình là người luôn nhu nhược, bị động, lẽ nào tới chiều đã quay lạinhư cũ? Tôi như thấy con rùa kia đang nhếch mép lên cười chếnhạo. Nhưng người đàn ông ấy là người tôi yêu, là người tôi muốn được ởbên cạnh. Tôi hít sâu, người nào cũng phải có một lần liều, lần nàytôi đem hết dũng khí chưa bao giờ có trong hai mươi mấy năm ra quyvề Đan Điền, quyết định dù có mất mặt cũng phải mất mặt như thếmột lần!
Hùng hổ tới trước cửa, đưa tay lên gõ, cửa không đóng, trước khíthế của bàn tay tôi nó đã mở ra ngay. Tôi ngạc nhiên, Tống Tử Ngôn