bệnh lần thứ hai. Nguyên nhân của lần đầu tiên rất đáng xấu hổ, băng gạc không mởra được… lần này tốt hơn một chút, dẫu sao tôi cũng bị khó chịu.
Trước ánh mắt của Tống Tử Ngôn, Tóc Vàng, và ông cụ, tôi tườngthuật lại bệnh trạng cho ông bác sĩ: “Cũng không có gì, nãy bỗngnhiên thấy đầy bụng, hơi ấm ách một chút, dạ dày cuộn lại một cái,không nhịn được mà nôn thôi”. Bác sĩ xoa xoa cằm, hỏi: “Kinh nguyệt của cô tháng này có bìnhthường không?”. Đầu tôi “ding” một tiếng, câu hỏi này… không phải là đang nghi ngờtôi có cái kia đấy chứ!!!Nhưng, nhưng, chúng tôi vẫn luôn làm theo phương án kế hoạch hóagia đình của quốc gia mà!!!Tôi rơm rớm nước mắt quay sang cầu cứu Tống Tử Ngôn, vừa nhìnthấy vẻ mặt của ba người kia, tôi đã giật mình kinh sợ.
Ba khuôn mặt đều đờ ra, sáu con mắt cùng nhìn chăm chăm vàobụng tôi… cứ như thể chỉ sau một lát là sẽ có một đứa bé nhảy ra từđó…Một lúc sau, ông cụ mới có phản ứng, hắng giọng quát lớn: “Chuẩnbị máy CT, máy đo điện não, máy s iêu âm, máy chụp X-quang chotôi, nghênh đón chắt vàng nhà tôi!”. Phòng cấp cứu chộn rộn hẳn lên. Tống Tử Ngôn ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi. Tôi nhìn sang Tóc Vàng đang ôm vẻ mặt cô đơn đứng bên, thổnthức, mẹ sang vì con quả nhiên là chân lý của trăm ngàn năm qua. Nhưng mà!! Con ơi, mẹ không cần con đâu!!Nghĩ tới cảnh một năm sau họp lớp, những người khác đều côngthành danh toại giới thiệu người bên cạnh mình: “Đây là người yêucủa tôi….”, “Đây là bạn trai tôi…”, “Đây là hôn thê của tôi…”,người nhanh tay nhanh chân cũng chỉ nói: “Đây là chồng của tôi…”. Còn tôi thì nhảy ngay thành thiếu phụ có tuổi, giới thiệu: “Đây là contôi…”. Quá kinh dị rồi!!!Thượng đế, thánh Ala, Quan Âm Bồ Tát, xin các ngài hãy lắng nghelời cầu xin chân thành của con. Dù có là Ngư Hương Nhục Ti hay làCung Bảo Kê Đinh, cũng mời các ngài ăn trước!!Đang cầu khấn thì một bác sĩ râu tóc bạc phơ đã được mời vào, cònbảo tôi giơ tay ra chẩn bệnh, hóa ra là Trung y.
Chẩn bệnh xong, ông ta vân vê ria mép, chậm rãi nói: “Ừ ừm ừm”. Chúng tôi bốn người, tám con mắt mở trừng trừng, còn ông ta thì cứừ ừm thế mãi. Rốt cuộc là sống hay chết thì ông cũng phải nói đi chứ! Tôi bựcmình!Nhưng ông nội đã nổi đóa lên trước: “Rốt cuộc là làm sao hả? Cáilão già dai ngoách này nói nhanh đi”. Ông bác sĩ kia từ từ nhắm mắt lại, vuốt chòm râu bạc gật gù: “Ngũhành tương khắc, âm dương luân hồi, làm bất cứ chuyện gì cũng phảicó chừng mực. Cứ cố cưỡng cầu tham lam sẽ chỉ khiến ngũ tạngphải gánh chịu quá nhiều, khiến người không khỏe mạnh. Đạo trờitổn hại có thừa, cháu là quá thừa nên phải nôn ra thôi”. Tôi bị ông ta nói tới hoa cả mắt, yếu ớt hỏi: “Chuyện đó có thể nóithẳng ra được không?”.
Bác sĩ mở mắt ra nhìn tôi một cái: “Nói thẳng ra là cô không mangthai”. Tôi thở phào. Ông cụ nổi điên, trừng mắt nạt: “Đúng là cái đồ lang băm, nếukhông phải là chắt vàng nhà tôi thì nó nôn cái gì mà nôn!”. Lang băm kia chớp mắt mấy cái, tuyên bố đáp án: “Cháu nó ănquá… no”. Ông cụ vẫn không chịu nghe, tiếp tục mắng: “Có người ngốc đếnmức ăn tới nôn ra sao?”. Tóc Vàng yếu ớt chỉ tay sang chỗ tôi: “Lúc nãy, cô ấy ăn ba đĩacơm…”. Thế giới lặng im trong phút chốc, chỉ có một đàn quạ đen bay quatrong phòng bệnh, xếp thành hình chữ nhất, rồi lại xếp thành hìnhnhữ nhân…Không khí căng thẳng được một lúc, Tống Tử Ngôn nắm tay tôi hỏi,giọng nói dịu dàng tới kỳ quặc: “Em đói như thế sao?”. Tôi lắc đầu, thút thít: “Em muốn ngửa bài với Tóc Vàng, ai dè chỉkhông chú ý một chút thôi đã ăn hết cả ba đĩa cơm rồi.”Giọng hắn hơi mất tự nhiên: “Ngửa bài cái gì?”.
Dù sao cũng không thể nói dối được nữa, nhìn qua vẻ mặt rấtchoáng váng của ông cụ, tôi quyết định phải nhân cơ hội này lôi quanhệ của hai người ra trước ánh sáng, ra trước người đang mong chờcháu chắt này, hoàn thành được tâm nguyện chia uyên rẽ thúy củamình. Tôi hạ giọng: “Thực ra em đã sớm biết quan hệ của hai người rồi”. Lời nói ra, hắn và Tóc Vàng đều đờ người, nhưng điều ngoài dự đoáncủa tôi là, ngay cả ông cụ cũng ngây người. Hóa ra, ông cụ cũng biết, hơn nữa còn rất thông cảm. Tôi không khỏi thấp thỏm, thật vất vả mới làm người xấu được,không lẽ đã sai ngay từ bước đầu tiên sao?
Cứ như thế thì không thể dùng người lớn trong nhà ngăn cản bọnhọ, hơn nữa rất có thể Tống Tử Ngôn sẽ thấy được tôi đang âm mưuuy hiếp hắn, thế thì rõ ràng địa vị không chắc chắn của mình lại càngthêm lung lay. Thế nên, tôi vội vàng bày tỏ lập trường: “Thực ra emhiểu mà, hơn nữa, từ tận đáy lòng còn đặc biệt yêu thích nữa, chuyệnnày tổng giám đốc cũ