nhthoảng được một trăm tệ tiền thưởng lại vui vẻ sung sướng tựthưởng cho bản thân những ba trăm tệ, bản thân mỗi ngày có mụctiêu tiến tới từng chút một. Chứ không phải đi trên con đường tốtđẹp bố mẹ đã dọn sẵn. Con người sống trên thế giới này thường phải chịu oan ức, cho nênnhững lúc bản thân có thể lựa chọn được, ngàn vạn lần đừng khiếnbản thân mình chịu thiệt. Trân trọng bản thân, tránh xa chịu thiệt.
Tôi vừa khiến mẹ tôi phải tủi thân, có lẽ cúp máy xong còn quay lạitrừng mắt lườm bố tôi: “Coi ông dạy con gái tốt chưa kìa!”. Tôi cũng cất điện thoại, đưa đôi mắt chờ mong nhìn Tống Tử Ngôn. Bằng sự nham hiểm xảo quyệt của hắn, chỉ một từ thôi là đã có thểhiểu hết toàn bộ, càng không nói tới việc hiện trường gây án của tôilà ngay ở cạnh hắn. Tôi bất hiếu dữ dằn thế, nói sao thì cũng có mộtphần tại hắn… hắn cũng nên thể hiện chút thái độ, chứng minh rằngvẫn luôn ở cạnh cổ vũ động viên tôi chứ. Tôi ngước đôi mắt chờ mong nhìn Tống Tử Ngôn, hắn vẫn chăm chúlái xe như cũ, tới mắt cũng không thèm chớp. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ rồi, cho dù không tồn tại hòn đá nhỏ TócVàng, con đường cách mạng vẫn còn rất dài, rất dài…Tuy cự nự mẹ mấy câu, nhưng thực sự tôi chẳng để tâm lắm. Mẹ tôilà điển hình của mẫu người chỉ được cái to miệng, có lẽ quay sangtrách móc bố tôi hai câu là lại dấn thân vào món quốc túy kia rồi. Thế nên tôi cũng không nghĩ tới nữa, tích cực lao vào công cuộccách mạng đánh đồn địch. Sáng sớm phải hôn chào buổi sáng. Buổi trưa đưa cơm hộp tình yêu. Buổi tối tích cực đi hẹn hò. Tuy phản ứng của Tống Tử Ngôn chẳng có vẻ gì là hưởng thụ,nhưng cũng được coi là phối hợp. Bởi tuy sáng sớm tỉnh dậy chưađánh răng, nhưng hắn vẫn để cho tôi hôn.
Buổi trưa tuy cơm nướchơi nguội một chút, nhưng hắn vẫn nhẫn nại ăn. Hẹn hò buổi tối tuyrất là lãng mạn, vẻ mặt hắn rất sốt ruột, nhưng chí ít thì cũng hoànthành. Tôi như đang download trái tim của hắn, tuy tiến độ hơi chậm mộtchút, nhưng số phần trăm cứ nhích lên sẽ không khiến người ta thấtvọng. Cho dù mỗi ngày chỉ 0,1% nhưng tới 100% cũng chỉ là mộtnghìn ngày thôi, tôi vẫn có thể tiêu phí thời gian với hắn. Tôi cố gắng suy xét, cùng nhau coi ca nhạc, nắm tay đi dạo phố,ngẩng đầu nhìn đèn sau đuôi máy bay bay qua hẹn ước lãng mạn đãlàm hết rồi. Từng bước tiến hành kế hoạch chinh phục, hôm nay tớilượt bữa tối dưới ánh nến, đang tính đi ra ngoài mua nến thì di độngtrong túi quần đã rung lên. Tôi nghe máy đúng một câu thì bao dựđịnh lãng mạn đã bay vèo đi đâu hết. Mẹ, mẹ tôi tới đây thật!!!Tôi như con kiến bò trên chảo nóng, cứ lượn từ phòng này sangphòng kia, rồi lại chui từ phòng kia sang phòng này. Tống Tử Ngôn thả tờ tạp chí trong tay ra, nhìn tôi: “Làm sao thế?”. “Em…”. Nhìn ánh mắt bình thường của hắn, tôi không nói nổi nênlời.
Thứ nhất, để mẹ tôi biết hai chúng tôi ở chung, chắc chắn sẽ thiếnTống Tử Ngôn trước, rồi giết tôi sau. Thứ hai, dù mẹ tôi có thấy Tống Kim Quy rất là Kim Quy mà tha chotôi, nhưng đợi tới lúc bà thấy Tống Tử Ngôn không nồng nàn với tôinhư thế, là tôi tình nguyện sáp vào thì số phận cũng như nhau thôi. Chính là vẫn thiến Tống Tử Ngôn, rồi giết tôi…Là kết quả nào thì tôi cũng phải chịu tai ương. Tôi liếc nhìn Tống Tử Ngôn, lại liếc sang nhìn Tống Tử Ngôn, rồi lạiliếc nhìn Tống Tử Ngôn. Tuy hắn rất nham hiểm, nhưng bà mẹ đầu gấu của tôi vẫn là ngườikhông cùng cấp bậc với hắn. Thầm nghĩ, vậy cứ giấu đi, kết quả tệ nhất cũng chỉ là tôi bị một bàmẹ chẳng biết gì xách cổ lôi về nhà thôi. Thế nên mới thẽ thọt: “À, bọn em cũng sắp tốt nghiệp rồi, mọingười trong ký túc xá muốn tụ tập lần cuối, em… có thể về ký túc xátrường ở mấy ngày được không?”. Hắn nhìn tôi kỳ lạ một hồi lâu, cuối cùng hạ mắt xuống: “Tùy em”. Không biết có phải ảo giác hay không, mà giọng điệu lạnh tanh ấyhình như có chút thất vọng. Còn tôi thì tuyệt vọng quay lại ký túc xá trường, chộn rộn sửa sanggiường chiếu, cố gắng để chiều mai khi mẹ tôi đến sẽ bị mắc mộtloại, ờ, ảo giác về chỗ ở của tôi.
Lúc Tiêu Tuyết về, tôi đang trèo lên trèo xuống chỉnh sửa giườngchiếu, nó vừa hỏi một cái tôi đã tuôn ra sạch mọi chuyện. Nó khinh bỉ ngắt lời tôi: “Ngốc”. Tôi không hiểu. Nó ân cần chỉ dạy: “Thực ra phụ huynh nhà mày cũng chỉ sợ mày ởbên ngoài chịu ấm ức, bác gái muốn thấy mày sống thoải mái ở đây,mày cứ để bác ấy thấy mày đang thoải mái là xong rồi còn gì? Cóviệc làm ngon, có bạn trai tốt, bác ấy cần gì phải phí thời gian lôi màyvề nhà chứ?”. Đương nhiên là tôi biết mấy thứ đó rồi, chỉ là: “Việc làm ngon thì taocó rồi, thế bạn trai tốt th