? Ôi tức muốn chết đi, lúc này mà có súng Ak47 hoặc Ckc ở đây thì nhất định tôi sẽ bắn thằng Xê-kô mỏ nhọn ấy pằng pằng đến tan xác thì thôi!
“Không phải là hề Sác-lô, mà phải gọi là Thị Nở mới đúng! Thật là nực cười quá đi hahaha!”-Lại thêm một đứa nữa.
HẢ?
Tôi hoa hết cả mắt lên, bỗng Lily (chỉ xếp sau Gigi về mức độ mỏ nhọn) lại gần ngắm nghía My tội nghiệp và rồi lên giọng dạy dời bọn tôi:
“Đã là vịt bầu rồi ý, thì có trát cả vàng vào cũng chẳng thể xinh đẹp hơn ra được đâu.”
Ngừng một lúc, cô ta lại tiếp:
“Cái này, là tác phẩm của đứa nào? Kem NQ phải không? Biết ngay là chẳng có chút khiếu thẩm mỹ gì cả mà, thật là xấu hổ.”
“Gì cơ! Cậu nói lại cho tôi xem nào? Nói lại MAU!”
“Là đáng xấu hổ đó, thực sự là rất rất LỐ BỊCHHHH!”-Lily trợn mắt lên.
Sự tức giận trong tôi thực sự đã vượt ngoài khả năng kiểm soát, tôi vung tay lên và định tát cho Lily một cái, nhưng My đã giơ tay ra cản tôi.
Tôi sững sờ quay lại, My đã KHÓC!
“Thôi, mình xin lỗi mọi người…vì đã làm hỏng buổi tiệc ngày hôm nay…xin lỗi Minh Nhật…mình thực sự rất xin lỗi.”
Tôi hướng về phía Siro, cậu ấy chán nản đút tay vào túi quần và nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Còn My thì nhìn theo Siro một cách vô cùng thất vọng.
Tôi quay sang nhìn My, và cô ấy cũng đang nhìn lại tôi, ánh mắt đầy sự oán trách…
Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.
“Thôi chào mọi người.”
My toan bỏ chạy về thì bỗng Gigi xấu xa níu vai My “xù” lại.
Lại còn tính làm trò gì nữa đây đồ mỏ nhọn?
Cô ta nhìn xung quanh và nói lớn:
“Mọi người im hết đi, cấm cười!”
Giọng điệu của cô ta có vẻ rất nghiêm túc, thật sự rất ngạc nhiên!
“My, xin lỗi vì bọn này đã cười cậu. Hãy gia nhập hội của bọn mình đi, thật đấy, bọn mình hứa là sẽ đón chào cậu.”
My không nói gì, cô ấy gạt tay Gigi ra và cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, vừa chạy tôi vừa thấy một tay cô ấy giữ chặt hộp quà, một tay gạt nước mắt.
“Hãy suy nghĩ kĩ đi nhé! Mai là hạn cuối cùng đóoooo!”-Gigi nói với theo.
Rồi cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
“Thật là ngu hết thuốc chữa!”
Tôi ném trả lại tất cả tụi đáng ghét đó một nụ cười nửa miệng và rồi lao vút lên chiếc xe đạp đuổi theo My.
Thật sự là VÔ CÙNG BỰC MÌNH!
Sao bọn nó có thể nói My như thế được nhỉ? Con người ai mà chẳng có lòng tự ái? Dễ dàng chạm vào lòng tự ái của người khác rồi tưởng vứt toẹt một lời xin lỗi là xong sao?
“AAAAAA…”
Tôi hét lên thật to, đường vắng nên tôi chẳng sợ ai cả.
Thực sự là My trang điểm và mặc váy của mẹ rất xinh đó, không hiểu sao bọn kia lại chê cô ấy, đúng là một lũ mù tịt về khiếu thẩm mỹ, xì.
“Ê My ơi!”
Cuối cùng tôi cũng thấy cô ấy.
“My ơi, cậu có sao không?”
Cô ấy nhìn tôi vẫn với ánh mắt oán trách ấy, làm tôi sợ muốn chết đi.
“Hôm nay cậu đã biến mình thành trò hề rồi đấy cậu có biết không? Cậu hãy tránh xa mình ra! Tránh raaaaaaaaa!”
Cô ấy hét lên làm tôi giật bắn cả người. Rồi cô ấy bỏ mặc tôi với chiếc xe đạp bên đường và leo lên xe bus.
Ra vậy…
Mình đã biến cậu thành trò hề ư My?
Mình….
…chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà….
Mình thực lòng muốn giúp đỡ cậu mà…
Vì sao lại đối xử với mình như thế? Mình đang buồn lắm, hình như còn khóc nữa…
Hai gò má mình lạnh buốt.
My ơi…mình xin lỗi…
…
“Kiss the rain”
…
Chẳng hiểu sao tôi lại bật bài đấy, tôi ngồi co ro trong căn phòng cùng với mèo béo Jimmy. Ngoài kia lạnh thật. Trời đã bắt đầu vào đông. Gió lạnh cứ rít lên từng đợt.
Jimmy béo đang cuộn tròn trong chiếc giỏ gỗ thông màu trắng nhỏ xinh, ngay bên cạnh tôi. Jimmy ngủ thật là hồn nhiên, bộ lông trắng muốt khi thì xẹp xuống, khi thì phồng lên đều đều theo nhịp thở. Đôi ria mép cứ mỗi lúc một lay động thật là đáng yêu.
“Jimmy này, vì sao My lại nói với chị như thế? Jimmy ngoan, Jimmy có biết không?”
Jimmy vẫn nằm ngủ ngon lành trong tiếng piano êm đềm của “Kiss the rain”.
Tôi vuốt ve bộ lông mềm mượt của Jimmy và rồi chìm dần vào giấc ngủ, mơ màng nghĩ về những cơn mưa.