Cô gái kia tựa người vào tường, mỉm cười đáp một cách thản nhiên:
- Anh ta nói ra ngoài mua chút đồ tiếp đãi cô. Bảo cô chờ một lát. Anh ấy sẽ quay lại ngay thôi.
Vừa nói tới đó, cô gái liền xoay người, bàn tay khẽ đưa lên cởi chiếc khăn tắm ra. Để lộ một thân hình quyến rũ.
Cô gái đó cười đầy hờ hững, bước tới gần Kim Ngân, dùng ngó trỏ nâng cằm cô lên rồi nói:
- Phiền cô ngồi đợi, tôi vào tắm. Được chứ?
Kim Ngân không nói gì, cô chỉ gật đầu. Dù sao thì người cô muốn gặp là Hữu Quân, chứ không phải cô ta. Cô ta có đi tắm hay đi chết thì cũng chẳng liên quan gì tới Kim Ngân hết.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Kim Ngân mới lặng lẽ theo dõi căn phòng này. Mọi thứ được bày rất ngăn nắp, ngay cả chăn chiếu cũng không có chút gì chứng tỏ có một màn ân ái vừa trải qua tại đây. Trong phòng ngoài mùi thuốc lá và mùi nước hoa Chanel của cô ra thì chẳng còn thứ gì khác. Kim Ngân thực sự thấy rất lạ.
Nghĩ vậy, Kim Ngân liền gọi điện cho Hữu Quân. Nhưng vừa gọi thì mới phát hiện, anh ta để điện thoại ở lại đây. Vậy chứng tỏ là anh ta sẽ còn quay lại.
Kim Ngân thở phào nhẹ nhõm. Cô lặng bước ra ngoài ban công hóng gió.
Nếu như cuộc đời này của cô chỉ là một tầm màn đen như bầu trời kia, thì cô vẫn còn chút an ủi cho mình. Vì bầu trời đêm còn có ánh sao sáng, vẫn còn vầng trăng lạnh tỏa ánh cô đơn. Cô tuy có đau khổ cỡ nào, thì cũng vẫn phải nhìn về phía trước. Biết chấp nhận thực tại sẽ khiến con người ta có hy vọng.
Mười năm qua, Kim Ngân sống trong quá khứ, nhưng cô vẫn nghĩ tới chuyện một ngày nào đó, khi Hoàng Mai khỏe lại, cô sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe. Kim Ngân không mong bản thân được tha thứ, nhưng cô mong Hoàng Mai sẽ hiểu cho cô. Sẽ hiểu rằng trên đời này không có ai muốn làm người xấu. Có chăng chỉ là hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.
Vĩnh Khanh đã chết rồi. Anh ta đã hóa thân thành một ngôi sao sáng trên bầu trời. Lúc nào ngôi sao ấy cũng lóe lên như đang nhìn cô. Bởi vậy mà Kim Ngân rất sợ nhìn vào sao trời. Cô không dám đối diện với chúng. Thậm chí, trong lòng còn nghĩ: Một ngày nào đó, ngôi sao Vĩnh Khanh sẽ rơi xuống, hòng muốn giết chết cô.
Tất nhiên, đó chỉ là những suy nghĩ điên rồ của Kim Ngân thôi. Về bản chất thì cô vẫn là một con người hiện đại, đi theo chủ nghĩa duy vật đầy khoa học của nhân loại!
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, trong phòng tắm chợt có tiếng nói vọng ra:
- Này cô phóng viên, tôi nhờ cô một chút!
Kim Ngân nhếch môi cười nhạt, nhưng cô vẫn bước tới cạnh phòng tắm, lịch sự nói:
- Có chuyện gì không?
Người ở trong phòng tắm đáp:
- Phiền cô mang giùm tôi chiếc khăn tắm vào trong này với.
Kim Ngân lắc đầu ngán ngẩm, nhưng cô vẫn nhặt chiếc khăn đó, xoay tay nắm cửa rồi bước vào bên trong.
Không gian được phủ một làn hơi nước như làn sương mờ ảo. Hương sữa tắm tản mạn khắp xung quanh rồi vương vấn nơi cánh mũi. Kim Ngân tay cầm chiếc khăn, bước về phía bồn tắm.
Ngay khi cô bước đến nơi, thì bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo giật lại. Cả người Kim Ngân ngã xuống theo lực kéo.
Ùm!
Nước bắn lên tung tóe, cả không gian vang lên tiếng cười thích thú của cô gái kia.
Kim Ngân cố gắng ngồi dậy, nhưng không nổi. Chân cô hình như đã bị trẹo rồi thì phải. Cả người cô nằm gọn trong bồn tắm. Đầu tóc cùng quần áo ướt sũng, bây giờ muốn bước ra e là hơi khó.
Kim Ngân tức giận trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia, quát lớn:
- Cô làm gì thế?
Cô gái kia ngả người vào thành bốn tắm, khuôn mặt vênh lên nhìn Kim Ngân đầy giễu cợt. Bất giác, Kim Ngân thấy cô gái này quen quen, nhưng cô không thể nhớ được là đã gặp cô ta ở đâu rồi. Cô ta nhếch môi nói:
- Tên của tôi là Phong Lan!
Phong Lan? Kim Ngân hơi thần người ra suy nghĩ.
Nhưng cô không quen! Thực sự là cô không quen và biết người nào tên Phong Lan cả.
- Cái tôi muốn hỏi là tại sao cô lại muốn kéo tôi vào đây? – Kim Ngân gằn giọng.
Phong Lan mỉm cười, cô ta tiến tới, ghé sát đôi môi vào bên má của Kim Ngân rồi nói khẽ:
- Đùa thôi mà, không thích sao?
Đùa? Đây là trò đùa điên rồ và đáng ghét nhất mà Kim Ngân từng gặp. Thần kinh của cô ta có ổn định không mà lấy cô ra đùa ác như vậy? Bây giờ thì hay rồi, buổi phỏng vấn còn chưa được tiến hành, mà cả người cô đã ướt tới nỗi không dám bước ra ngoài.