en nữa lên cái lý do cũ khó hiểu của mình.Ôi,làm ngẻứăi thật khó.
Trên đường lái xe về nhà,tâm trạng Hình Khải có phần nặng nề,một tuần không được gặp Hinh Dục,một tuần là bảy ngày…Hình Dục chính là”thuốc kích thích”giúp anh vượt qua mọi thử thách,không có Hình Dục,anh cẳng còn tâm trạng tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc.
Anh đi qua một quán bar lộ thiên, không nghĩ nhiều,dừng xe,gọi một chai bia,mượn rượu giải sầu.
Gió xuân mát lạnh thổi loạn tâm tư của Hình Khải,anh biết làm thế nào để giải thích với Hình Dục về sự thật tàn khốc anh phải xa nhà một tuần đây?
Bởi vì,sự dựa dẫm của Hình Dục vào anh thật sự không có thuốc chữa nũa.Mỗi ngày khi hoàng nôh xuống,Hình Dục cầm một chiếc ghế ra vườn,hai tay khoanh trước cựgn,vừa chăm sóc cây cỏ vừa đợi Hình Khải.
Dần dần,cô có thể nhận ra tiếng động cơ của xe anh trong rất nhiều những tiếng động cơ hỗn tạp khác.Vì vậy,mỗi lần Hình Khải đẩy cổng bước vào trong,Hình Dục đã mĩm cười đứng trước mặt anh,ngay sau đó lao vào lòng ôm chặt lấy anh.Mỗi lần như thế,tâm trạng Hình Khải thật vui vẻ ấm áp.
Cô không cần giặt quần áo nấu cơm cho anh,càng không phải lo lắng về công việc của anh,chỉ cần ôm và quét sạch sự mệt mỏi trên người anh thôi.
Hình Khải nhìn bầu trời đầy sao,anh lắc lắc đầu vội vàng đứng dậy trả tiền roài đi,có điều bước chân không vững vàng lắm.
Ngoài vào xe,khi tới lần thứ ba anh vẫn không thể cắm đúng khóa trong ổ để khởi động,anh lập cứt xuống xe,giơ tay đón taxi.
Có điều lần này anh đã không cẩn thận,trước khi vào nhà quên mất thói quen phải thay vest bằng đồng phục trường.
Hình Dục chỉ nhớ Hình Khải năm mười bảy tuổi,khi cô tỉnh dậy là vậy,bây giờ vẫn vậy.Vì Vậy trước khi vào nhà Hình Khải bao giờ cũng thay bộ đồng phục anh mặc lúc mười bảy tuổi,sau đó nhét cặp tài liệu vào trong cặp sách,hết ngày này tới ngày khác,dường như nó trở thành một thói quen.đồng thời Hình Khải cũng không tìm cách đánh thức trí nhớ của Hình Dục,cô nhớ được bao nhiêu thì nhớ,anh không miễn cưỡng ép buộc.
Một giây sau,Hình Khải lê bước vào vườn,anh thì gọi là lê bước nhưng thật ra đã lắc lắc lư lư.
Đợi khi anh đi vào tới cửa,cảnh tượng trước mắt khiến anh vừa kinh hãi vừa lo lắng.Cổng mở toang,Hình Khải lao như tên bắn vào trong nhà,nhìn khắp xung quanh,thấy các chậu hoa đổ ngã nghiêng dưới đất,thức ăn trong chuồng thỏ cũng không có,mặc dù không lộn xộn lắm,nhưng cũng rất khác thường.
‘Tiểu,Tiểu Dục…”
Hình Khải hoảng sợ,vừa chạy vừa hét lao vào phòng ngủ chính,trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi,đi vào bếp,cũng không thấy bóng dáng Hình Dục đâu,căn nhà này không nớl,nếu Hình Dục ở trong nhà nhất định đã nghe thấy tiếng anh gọi.
Anh lao ra khỏi nhà,trong lúc lo lắng phát điên anh chỉ còn biết gào lên gọi,tiếng gọi xuyên qua cả khu dân cư,anh chẳng còn nghĩ được đếm việc mình làm phiền tới họ nữa,chỉ biết là anh không thấy Hình Dục đâu.
Hình Khải nhanh chóng chạy về phía hỏa nước,bóng đêm từ từ bao phủ khiến anh càng thêm kinh hoàng.
Anh chỉ về nhà muộn vài tiếng,Hình Dục đã biến mất.
Ngộ nhỡ Hình Dục xảy ra chuyện gì,anh có khóc cũng không kịp nữa.
***
Sau nhiều phút điên loạn tìm kiếm,đằng sau Hình Khải thấp thoáng vang lên giọng nói quen thuộc:
“Anh…em ở đây.”
Hình Khải đột ngột quay phắt đầu lại,anh thở phào nhẹ nhõm,sau đó lao về phía cô.
“Em chạy đi đâu thế,có biết anh lo tới phát điên roài không?”
Hình Dục biết mình đã sai,cô lo lắng giật lùi về phía sau hai bước,vội vàng giấu đôi tay lấm bẩn ra sau lưng.
Nhưng cô lại không biết rằng,trong khi chạy nhảy đùa giỡn với Đại Dục,khắp người cô đã dính đầy bùn đất roài.
Hình Khải thấy cô giật lùi lại phía sau,tâm trạng dần bình tỉnh lại,đi tới trước mặt cô,ngoài thụp xuống,kéo cô ngoài lên đùi mình.
Hình Dục chỉ cúi đầu không nói,ngoài trên đùi Hình Khải,lặng lẽ khóc.
“Tiểu Dục,anh xin lổi…tại anh lo quá,không định quát em đâu,thật sự là vì quá lo lắng…”Hình Khải không muốn cô thấy đau lòng,vội vàng lau nước mắt cho cô,nhưng không ích gì.Anh lại bế cô lẹn,ôm cô vào lòng vỗ lưng nhè nhẹ.
Hình Dục vừa khóc vừa lắc đầu,nói với giọng hối lỗi:”Là em không tốt,không nghe lới anh chạy lung tung,anh đừng giận…”Nói roài cô lấy trán cọ cọ vào má Hình Khải,hoàn toàn không để ý Hình Khải ăn mặc khác ngày thường.