Hình Khải kinh ngạc khi thấy Hình Dục đột nhiên ôm mặt,roài lại đẩy Đại Dục ra,anh cứ nghĩ tại Đại Dục liếm vào mắt cô.
“không,Đại Dục rất ngoan,không cắn em,em chỉ là…”Hình Dục định nói lại thôi,kéo cái vòng trên cổ đại Dục,đi thang về không cả ngoảnh đầu lại.
Hình Khải vò vò tóc,chuyện gì thế này
***
Về đến nhà Hình Dục,cho Đại Dục ăn trước,sau đó nó nằm bò trước cổng trông nhà.
Rõ ràng là Đại Dục cuối cùng đã tìm được vùng đất mà nó yêu quý,cì vậy,bất luận là xe hay người đi qua,nó cũng đều cảnh giác đứng thẳng người dậy.Cho dù nó không làm hại người lạ,nhưng những kẻ mập mờ thì nó cũng nhe nanh múa vuốt để dọa dẫm người ta.Đại Dục bây giờ đã thực sự trở thành một chú chó cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp roài.
Còn Hình Dục bắt đầu giở chứng,sống chết không chịu để Hình Khải tắm cho mình,thậm chí còn khóa cửa nhà tắm lại.
“Tiểu Dục,hôm nay em làm sao thế?”
“không,em có thể tự tắm.”
Hình Dục trong lúc chạy đuổi theo Hình Khải,không cẩn thận bị vấp ngã dập đầu gối,thực ra cô không muốn Hình Khải phát hiện,và nguyên nhân chủ yếu là,hình ảnh nóng bỏng của cô và Hình Khải trong nhà tắm đó khiến cô không thể tiếp tục để anh tắm cho mình.
Cô vuốt vuốt khuôn mặt nóng bừng của mình,mặc dù nghĩ đến đã thấy xấu hổ,nhưng cô lại vẫn nghĩ theo hướng đó,thậm chí còn thấm thỏm hi vọng cảnh tượng ấy thành sự thật…có phải cô bị ốm roài không?
Hình Khải vốn uống không ít bia,vừa roài lại chạy ra ngoài vội vàng và hét gọi,nên giờ tâm trạng khi bình tỉnh lại gnỗb cảm thấy có chút mệt mỏi.
Anh lười biếng cởi bộ vest ra,nới lỏng cà vạt.Tivi đang chiếu cái gì anh cũng chẳng biết,chỉ biết mình nằn trên ghế sô pha nhắm mắt mơ màng.Nhưng anh không thể ngủ,bởi vì Tiểu Dục vẫn còn đang tắm,từ sau khi tỉnh lại đây là lấn đầu tiên cô tự tắm,vì vậy anh không thể lơ là,ngộ nhỡ cô bị ngã thì thật phiền phức.
đồng hỏa trên tường gõ mấy tiếng,Hình Khải ngước mắt lên,chớp mắt đã mười một giờ roài.
“Tiểu Dục,em tắm gần một tiếng roài đấy,có cần anh vào giúp không?”Hình Khải quay đầu lại gọi.
Hình Khải nghe giọng cô vẫn bình thường,lúc này mới hơi yên tâm,có thể anh đã bảo vệ cô quá mức cẩn thận,nhưng ai có thể hiểu được tâm lý vuột mất roài lại tìm thấy của anh?sinh li tử biệt trải nghiệm một lần là đủ roài.
Trí nhớ của Hình Dục vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn,trên trán vẫn còn một vết sẹo,như vậy theo lý sẽ không có ai chú ý tới cô ấy.Ai ngờ,mấy hôm trước anh đưa Hình Dục đi kiểm tra sức khỏa ở bệnh viện,Hình Khải chỉ lơ là một khắc,Hình Dục đã bị một nam bác sĩ tới bắt chuyện.Bác sĩ!Chẳng có tự trọng nghề nghiệp gì nữa!đồ mặt dáy,lại dám lén lén lút lút nhét số di động vào tay Hình Dục.
Cũng may Hình Dục từ trước tới nay vẫn là một cô gái ngoan, lập cứt đưa danh thiếp cho Hình Khải xử lý.
Hình Khải chẳng buồn nể mặt liền tố cáo vị bác sĩ kia, thì ra là một bác sĩ thực tập, nếu không phải là vì thấy đối phương còn trẻ và có thái độ xin lỗi thành khẩn,Hình Khải đã định mang cậu ta ra luyện tập tay chân roài.
Anh khe khẽ thở hắt ra,cô cũng gần ba mươi tuổi roài,nhưng đôi mắt to long lanh kia,khuôn mặt trái xoan xinh xắn thanh tú thật lanh lợi.Một vết sẹo căn bản không thể che giấu được vẻ đẹp trời ban của cô,trời ơi,khiến người ta yêu muốn chết.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hình Khải ngáp dài,ngả người trên ghế sô pha,chớp chớp đôi mắt nặng trịch,sắp ngủ mất roài.
không biết bao lâu, những giọt nước lách tách rơi xuống cựgn Hình Khải, anh mơ màng mở mắt ra,bất giác sững lại.
lúc này,Hình Dục đang ngoài trên người anh,mái tóc ướt đẫm đang nhỏ nước,người cô chỉ quấn một cái khăm tắm,đôi tay gnắrt nõn và cặp chân dài xinh đẹp…lỏa lộ trước mắt anh.
Hình Khải vô thức nuốt nuốt nước miếng,mặc dù ngày nào anh cũng được chiêm ngưỡng cơ thể Hình Dục,nhưng hôm nay có lẽ do anh uống quá nhiều,hay ánh đèn mờ ảo rọi lên người Hình Dục khiến cô trổ nên hấp dẫn đầy ma mị,bất giác anh nảy sinh tà ý.
“Tiểu,tiểu Dục…anh giúp em sấy tóc trước nhé.”Hình Khải lắc mạnh đầu,bản tính lỗ mãng suýt nữa thì lộ ra.
Song,anh định ngoài dậy,Hình Dục lại ép vai anh nằm xuống,nhìn anh chăm chăm không rời.