ắt,không nhừng nhắc nhở bản thân,Hình Dục tới bây giờ vẫn chỉ coi anh là một đứa trẻ.
Tâm lý và trí nhớ của Hình Dục lúc này chỉ như đứa bé mười hai tuổi.đồng thời,ký ức của cô gần như là gnắrt,ngoài việc nhận ra Hình Khải,thì đến bố anh cô cũng không nhớ .
Có điều,chuyên gia tâm lý chẩn đoán tâm trí cô không theo kịp với độ tuổi,nhưng không có nghĩa nói cô kém tnôhg minh,chỉ là cô sẽ quên đi tất cả những thứ khác trong cuộc sống,ví dụ như không biết sử dụng các thiết bị điện trong nhà,xào rau cho dầu trước hay bật lữa trước,đại loại là những kiến thức tnôhg thường trong cuộc sống.không phải đần độn mà là bị quên.
đồng thời,chuyên gia ngoại khoa cũng cảm thấy rất kinh ngạc về cách ghi nhớ đặc biệt của Hình Dục.
Phải là một tình cảm khắc cột ghi tâm nên trong khi cô hoàn toàn không nhờ gì vầ những chuyện khác,nhưng không thể quên Hình Khải.
“Anh,có phải em đã quên mất một người nào không…”Hình Dục nghi ngờ hỏi.
Anh Hận Anh Yêu Em – Ngoại truyện 2.2
Gần đây Hình dục thường rất buồn bực,trước mắt luôn hiện ra những hình ảnh kỳ lạ,trong hình ảnh đó có cô,còn có cả những người lạ cô chưa gặp bao giờ.Những người đó dứng như rất biết cô,già có,trẻ có,còn cả làng quê,dê bò…nhưng mỗi lần như thế cô lại rất đau đầu,không muốn nghĩ tiếp nữa.
Hình Khải thấy cô như sắp khóc,anh cảm nhận được ,cô đang giằng co trong đau khổ,thấ là,anh kéo Hình Dục vào lòng.
“đừng nghĩ nữa,chỉ cần em nhớ anhh là ai là được…nghe lời anh.”Hình Khải hôn nhẹ lên đầu cô,cô thể Hình dục khẽ run lên,Hình Khải hận mình không thể chia sẽ bớt đau khổ với cô.
Hình dục lẳng lặng gật đầu,tồi lại siết chặt vòng tay,nói:”Em sợ mơ thấy ác mông,tối nay ngủ cùng em,được không?”
Hình Khải cười đồng ý,ôm cô về giường,nhẹ nhàng đặt cô xuống,lấy máy sấy tới,để cô ngồi dựa vào vai mình,bắt đầu sấy khô tóc cho cô.
Tâm trạng Hình Dục đến đi như gió,cô ngồi khoanh chân trên giường,lòng ôm con thú bằng bông,thỉnh thoảng lại ngửa cổ cười đùa với Hình Khải.
Hình Khải cúi đầu xuống làm mặt quỷ với cô,dùng cằm tì vào vai cô cù cù,khiến Hình Dục thỉnh thoảng lại cười phá lên vui vẻ.
Sấy khô tóc xong,Hình Dục chui vào chăn trước,đầu xuân nên thời tiết vẫn se lạnh,rõ ràng cô đã rùng mình,nhưng rút cái khăn cuốn quanh người rồi vút ra ngoài chăn,bởi vì chỉ như thế khi cuốn vào chăn mới ấm hơn,đến khi Hình Khải chui vào sẽ không lạnh ha ha…
Hình Khải ngồi bên giường cởi quần áo,lúc này mới nhận ra ,Hình Dục không còn để ý việc anh mặc vest đi giầy da nữa.
Anh quay đầu lại hỏi:”Tiểu Dục,em không cảm thấy hôm nay anh ăn mặc rất lạ sao?”
Hình Dục dụi dụi mắt,mơ màng hỏi:”Lạ ở chổ nào?”
“Ờ,không có gì.Mau ngủ đi.”Hình Khải chầm chậm quay đầu,vẻ mặt Hình Dục bình thản,ngược lại chính anh lại thấy mình không bình thường,thế là thế nào?
Hình Khải đang suy nghĩ về sự thay đổi của Hình Dục,vì vậy không để ý cô hoàn toàn không mảnh vải che thân đang nằn trong chăn.Trước khi lên giường anh tiện tay với tắt luôn ngọn đèn trong phòng.
Trong bóng tối,một tay Hình Khải đặt dưới đầu làm gối,tay kia vòng qua ôm lấy Hình Dục,nhưng thứ mà anh chạm vào không phải làn áo ngủ,mà là làn da của Hình dục.
“Trời ơi,anh quên lấy áo ngủ cho em,đợi anh một lát.”Nói rồi,Hình Khải lần mò để bật đèn,Hình Dục kéo tay anh lại,ôm trong lòng,đồng thời gối đầu lên ngực anh,giống như chú mèo nhỏ đang tìm hơi ấm.
Phần ngực mềm mại cùa Hình Dục áp sát vào sứn ngực anh,hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí hấp dẫn biết chừng nào.
Cơ thể Hình Khải bắt đầu căng thẳng, anh là một người đan ông khỏe mạnh về tâm sinh lý,đừng có làm thế này để thử thách sự kiên định của anh!
“Tiểu Dục,Tiểu Dục,thế này không được…không được.’anh khẽ rút rút tay ra,anh không muốn làm Hình Dục tổn thương,nhưng cơ thể anh lại không bị tổn thương sao?Nha đầu này rõ ràng muốn sống để giày vò cho anh chết đây mà!
“…”
Hình Khải đột nhiên nhắm chặt mắt hít thở thật sâu, hít hết hơi này tới hơi khác,ra sức giữ sự điềm tĩnh cho mình.
không phải anh muốn có phản ứng, thật sự không phải,rõ ràng là hơi rượu đang hoành hành,đúng thế.
Nhưng Hình Khải vừa cố gắng bình ổn tâm trạng thì một lần nữa anh lại bị sự “to gan”của Hình Dục làm tổn thương lòng nhân ái của anh.