phòng của ban quản lý khách sạn.
.
Nim không vào trong đó mà chỉ đứng trước cửa. Xung quanh cô bé là mấy chục tên vệ sĩ do Devil gọi đến đứng “dàn binh bố trận” cứ như thể là đang bảo vệ Tổng thống. Mấy nhân viên phục vụ phòng cùng mấy người tiếp tân đứng chen chúc nhau coi diễn biến sự việc. Không biết Devil vào trong ấy nói cái gì đó mà vài phút sau tức tốc ông tổng giám đốc khách sạn phải lái xe tới tham dự vào cuộc nói chuyện đặc biệt này.
.
Nim đứng ngoài nhìn vào. Chả hiểu Devil đang muốn làm gì. Khi cậu ta đã nổi điên lên thì không ai ngăn cản được những gì cậu muốn làm. Nim chỉ biết đứng xoa xoa tay chờ đợi….
.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cánh cửa phòng mở ra. Devil trong bộ dạng nghiêm túc đến đáng sợ rảo từng bước nhanh về phía Nim, đồng thời ông giám đốc khách sạn trong trạng thái vô cùng lo lắng cũng bước ra theo sau. Tiếp đó ông ta cho tập hợp hết tất cả nhân viên khách sạn trước tiền sảnh, lên tiếng dõng dạc:
.
- Các anh chị làm việc cả tối nay có thấy ai lạ mặt bước vào khách sạn không?
.
Đáp trả lại câu hỏi ấy là sự im lặng đến nghẹt thở. Ai cũng cúi đầu không dám ngẩng lên. Chắc hẳn không ai muốn mình bị dính dáng tới vụ việc này. Nhưng với ánh mắt quan sát tinh tưởng và cực kì nhạy bén, Devil phát hiện ra một người phục vụ phòng là nữ, tầm 40 tuổi đứng ở góc trái của hàng đang có biểu hiện hết sức hoang mang lộ ra trên nét mặt. Với hoàn cảnh sống và trưởng thành đặc biệt của mình, từ lâu Devil đã quen đối phó với cuộc đời phức tạp này bằng cách nhìn vào nét mặt và đoán được họ muốn gì và làm gì. Như lần này vậy, cậu nhóc tiến nhanh lại phía người đàn bà trong bộ quần áo phục vụ, nói trong giận dữ:
.
- Có phải bác biết chuyện gì đó liên quan đến vụ việc này phải không?
.
Ngay lập tức người phụ nữ ấy giật bắn mình ngẩng lên, mặt đỏ như gấc chín, phải mất một vài giây môi bà ta mới mở ra để thốt lên những câu nói run rẩy:
.
- Không…không….tôi…không biết gì hết! Từ chiều đến giờ tôi chỉ làm việc của mình thôi! Tôi….tôi….không biết đến kẻ mặc áo đen đó đâu…..!
.
Đồng loạt những người xung quanh đổ dồn mọi ánh mắt về phía bà ta. Riêng Devil thì ngạc nhiên thấy rõ, cậu nhóc đưa đôi mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ đang mất tinh thần:
.
- Đúng là bác đã biết chuyện gì rồi. Vì lúc nãy chúng tôi không hề nói kẻ lạ mặt ấy mặc áo đen, vì sao bác lại nói “không biết đến kẻ mặc áo đen đó đâu”?
.
Mắt bà ta trợn tròn lên. Sắc mặt tái mét.
CHAP 114: LY RƯỢU OAN NGHIỆT….
.
- Không thể trốn tránh được đâu. Bác mau nói đi ! – Devil đã bắt đầu mất bình tĩnh.
.
- Ơ ! Tôi…tôi…
.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ dùng mọi biện pháp, bạo lực có, khuyên giải có, tóm chung lại là vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Devil cùng ban quản lý khách sạn cũng khiến người phụ nữ nói ra sự thật. Bà ta không dám nói đơn giản chỉ vì tâm lý sợ mất việc, suốt buổi nói chuyện bà ta cứ luôn miệng cầu xin mấy ông sếp của khách sạn đừng đuổi việc mình vì bà còn phải nuôi một ông chồng thất nghiệp và mấy thằng con quậy phá. Đúng là mọi gánh nặng cuộc sống luôn đè lên vai người phụ nữ…
.
Theo như lời của người phụ nữ quét dọn phòng thì tầm 8h tối, trong lúc đang đẩy xe chở ga giường bẩn của khách đi giặt thì bà thấy một thanh niên mặc áo khoác đen, quần đen, giày đen, mái tóc hơi xồm lên đứng quay lưng nói chuyện với Ly – cô tiếp tân khó chịu mà lúc đầu Nim và Devil chạm trán khi vào khách sạn. Vì hành lang lúc đó vắng người, điện đóm lại mờ mờ, mắt bà lại kém nên không nhìn rõ được khuôn mặt của người thanh niên đó. Nghĩ chuyện không liên quan đến mình nên bà cũng chẳng mấy để tâm rồi tiếp tục đẩy xe đi về cuối hành lang. Nhưng tầm 8h30 tối đó, trong lúc đang quét dọn phòng 566 – phòng nằm cách phòng Nim và Devil đang ở đúng 2 căn phòng nữa thì bà lại bắt gặp gã thanh niên lạ mặt ấy đứng lấp ló ngoài cửa phòng 563 – phòng Nim. Điều bà ta thấy thắc mắc là tại sao người đó cứ tiến tới gõ cửa xong rồi chạy thật nhanh vào sau bước tường gần cầu thang tránh né, bà ta đếm có đúng 3 lần người thanh niên đó làm như thế. Đó chính là lý do vì sao bà nhớ rõ về kẻ lạ mặt ấy.
.
- Thế sau đó mọi chuyện xảy ra như thế nào ? – Devil nói chậm rõ từng câu.
.
- À ờ, sau đó tôi lại thấy cô Ly từ tầng 1 bắt thang máy lên đó, đưa cho người thanh niên mặc áo khoác đen cái gì trong giống như chìa khóa. Nhưng vì không muốn đụng chạm đến chuyện riêng của nhân viên trong khách sạn, mà cô Ly cũng là cháu ruộ