Hình Khải đang định nói thêm gì đó,thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe giục giã.Anh lập tức xị mặt,cầm cặp đi ra ngoài,ngay sau đó ngồi vào xe không chút do dự.
Trong con ngõ chật hẹp,xe công vụ lại to,vì vậy đi với tốc độ khá chậm.
Hình Khải ngồi ở ghế sau,lập tức giở xem tài liệu vừa được đưa vào tay.đúng lúc này,một thân hình mảnh khảnh xuất hiện ở gương sau…
Chỉ thấy Hình Dục người mặc áo ngủ,chân đi dép lê,ra sức chạy đuổi theo sau đuôi chiếc xe,Đại Dục chạy ngay sau cô,đuổi theo Hình Khải.
“Gâu gâu gâu!”
Mấy tiếng sủa rất lớn khiến lái xe và Hình Khải chú ý.
Hình Khải nghe thấy tiếng quay lại nhìn,kinh ngạc khi thấy Hình dục đang chạy đuổi theo mình,anh lập tức kêu lái xe ngừng lại.
Anh vội vàng nhảy xuống xe,quay người đón Hình Dục,Hình Dục ngay lập tức lao vào lòng Hình Khải,nước mắt giàn giụa.
“Tiểu Dục,đừng khóc,Tiểu dục,\…Anh sẽ vế nhanh thôi,không bỏ lại em một mình đâu,em có tin anh không?
Hình Khải thực ra rất sợ Hình Dục tỉnh dậy,chỉ là một tuần xa cách nhưng với anh mà nói lại quá lâu.Anh ôm Hình Dục trong lòng,vốn lho6ng muốn đi,Hình Dục lại đuổi theo như thế,anh càng tâm trí hổn loạn.
Hình Dục vừa khóc vừa lắc đẩu,ôm chặt lấy mặt Hình Khải hôn lấy hôn để.
“Cái vòng ,rất đẹp,cảm ơn anh,em chỉ chạy theo để nói một tiếng cảm ơn…”Cô cầm chiếc vòng cổ lên,mặc dù nước mắt vẫn rơi lã chã,nhưng vì không muốn Hình Khải lo lắng,cô thà tự mình cố tỏ ra kiên cứng mỉm cười.
Hình Khải ra sức mím chặt môi,cố gắng đè nén tâm trạng của mình.
‘Tiểu dục nhà anh đeo cái gì cũng đẹp hết,ha ha !”
Hình Dục lẳng lặng gật đầu,ngón tay nắm chặt cổ áo Hình Khải,nhưng không sao thuyết phục mình buông tay ra được.Cô biết mình rất trẻ con,nhưng liệu có thể để Hình Khải ở lại với cô mấy phút không…
“Phó chánh văn phòng,sắp không kịp nữa rồi.”Lái xe biết mình phiền phức,nhưng không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Hình Khải quay đầu ừ một tiếng,ổn định lại tâm trạng,bình tĩnh buôn Hình Dục ra,không biết nên nói gì,bởi vì nói gì cũng đều khiến cả hai buồn bã,đến một câu”tạm biệt”cũng không muốn nói.
Thế là anh quay người đi lên xe.
Hình Dục vẫn cúi gầm đầu,cho tới khi bánh xe chầm chậm lăn đi,cô đột nhiên lao lên phía trước,vỗ vỗ vào cửa sổ xe.
“Hình Khải,hôm qua em đã nói.từ nay vế sau mỗi ngày,em đều nói vói anh rằng”em yêu anh”Anh còn nhớ không?”
Nhưng,Hình Khải chỉ biết là cô đang hét gì đó,chứ không nghe rõ nội dung mà cô muốn nói,khi anh thả cửa sổ xe xuống,thì lọt vào tai anh là những lời tự đáy lòng Hình Dục,nhẹ nhàng dịu dàng nhưng khiến Hình Khải cảm động vô cùng.
Thứ hai,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ ba ,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ tư,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ năm,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ sáu,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ bảy,Hình Khải ,em yêu anh.
Thứ chủ nhật,Hình Khải ,em yêu anh.
Em yêu anh Hình Khải,anh chính là hạnh phúc duy nhất của cuộc đời em!
Anh phải nhớ nhé!
Em chính là Hình Dục người anh yêu sâu đậm sâu đậm nhất…
Hình Dục dừng lại không chạy đuổi theo nữa,đứng nguyên tạo chỗ,hai tay bắc lên miệng làm loa,cười nói:”Em yêu anh Hình Khải!Đợi anh trở vế cưới em!”
Cô nhìn theo hướng chiếc xe chầm chậm lăn bành,cười tươi như hoa,nước mắt cô dưới ánh nắng mặt trời trở nên lóng lánh.
…
Nước mắt nóng hổi làm nhòe tầm nhìn của Hình Khải,đột nhiên,anh bịt chặt miệng ngón tay kích động run run…
Đây không phải ảo giác,tuyệt đối không phải ảo giác,Hình Dục của anh,hạnh phúc của anh,cuối cùng đã trở về rồi.