.
Ò e ò e ò e…….
Tai bệnh viện.
- Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn cứu em cháu với! Đừng để nó chết! ><
Tôi vừa khóc vừa níu áo vị bác sĩ đang khám cho cậu em trai 0
Vị bác sĩ đáng kính sau một hồi khám đi khám lại liền quay sang mỉm cười:
- Cháu cứ bình tĩnh! Cậu ấy ko sao đâu! Ko chết được đâu!
Nói đến đây thì mấy cô y tá xung quanh cứ bụm miệng cười +_+
- Cậu ấy chỉ bị gãy tay thôi, ko nặng lắm, xây xước ngoài da và bầm tím một vài nơi thôi!
0
- Nhưng đầu em cháu chảy máu kìa!
- Đó chỉ là va đập nhỏ, ko gây tổn thương vùng trong, chỉ cần ở đây khoảng 2 ngày để theo dõi là có thể xuất viện, nhưng cần tĩnh dưỡng lại đấy! Có lẽ cậu ta bị suy nhược và trầm cảm trong thời gian dài nên mới bị như vậy…
- Cám ơn bác sĩ!
- Không sao! ^^
Tôi nhìn sang giường bệnh, cậu nhóc vẫn hôn mê, tội nghiệp….
Hồi nãy lúc điền thong tin bệnh nhân, cũng may là tôi chụp được quyển vở trong cặp cậu nhóc, nhìn cái nhãn mới biết họ tên cậu ấy là gì để mà khai với y tá, ko thì rắc rối to! Mà tên cậu ta là gì nhỉ??? À…à …
Đói! Cái bụng đang biểu tình! Từ chiều đến giờ có được ăn gì đâu! Phải kiếm cái gì đó ăn thôi!
May quá! Chị y tá…
- Chị ơi! Cho em hỏi căn tin nằm ở đâu ạ???
- Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái ^^
- Cám ơn chị nhiều! ^^
Tôi mò ra căn tin bệnh viện, toàn người là người. Cũng may tôi cũng kiếm được một bàn trống.
Chao ôi! Cơm ngon quá là ngon 0
- Bàn này còn trống, chúng ta ngồi ở đây cũng được!
Một giọng nói quen quen, ko, rất quen thì đúng +_+. Nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Ăn đã +_+
- Không biết ba con thế nào rồi đây! Sao mà tai hoạ lại ập xuống đầu mình như thế này chứ! – đó là giọng của một người phụ nữ trung niên
- Mẹ đừng quá lo! Ba sẽ vượt qua! Ba còn phải sống vì mẹ con mình nữa mà! Có con ở đây, ba sẽ không sao đâu!
Trời đất! Con ai mà nói năng có hiếu thế nhỉ! Khâm phục thật!
Tôi ngẩng mặt lên định nhìn dung nhan của đứa con trai có hiếu đó là ai. Nhưng khi chạm mặt thì toàn bộ số cơm trong họng tôi bị phun ra ngoài….Không thể nào là hắn được! +_+
*Xin lỗi mọi người ,vì một số lý do, mình không thể viết lại phần giữa, nên mình sẽ tóm tắt cho mọi người (từ chap 15 đến cháp 29). Nói chung phần giữa cũng chưa hẳn là phần trọng tâm, phần cuối mới là phần mình bỏ nhiều tâm huyết, vì thế mọi người cứ yên tâm nha!
Trong phần giữa này thì các bạn sẽ được biết về quá khứ của chị Diên, một người mẹ 24 tuổi có con là nhóc Bin 6 tuổi và không chồng.. Đó là kết cục của một sự lầm lỡ. Chị Diên là một cô gái tài sắc vẹn toàn, nếu so sánh thì nó là “vực” còn chị Diên là “ trời”. Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, năm 18 tuổi, chị Diên yêu lần đầu, và sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến cho mọi hoài bão ước mơ đành dang dở, sau một cuộc đi chơi xa cùng với nhóm bạn, chị Diên có thai, và khi gia đình nó chuẩn bị việc đám cưới thì cha của đứa bé đã lên đường đi du học. Nỗi đau khổ, uất ức và hối hận tột độ đã khiến chị Diên thay đổi tính tình. Và cho đến bây giờ, đó vẫn là nỗi đau không thể nguôi ngoai mặc dù anh Vũ vẫn luôn yêu thương và muốn cuới chị Diên làm vợ.
Trần Thoại đã tuyên bố trước toàn thể học sinh rằng Di là “ bạn gái chính thức” của cậu ấy, Thoại là một con người rất hoàn hảo, điều đáng quý là cực kì chung tình và cực kì quan tâm Di, chỉ có tính ghen là khiến người khác hoảng sợ, dù ngoài mặt Di không để ý đến tình cảm của Thoại nhưng trong lòng nó luôn coi Thoại là một người đặc biệt ( nhưng chỉ là người đặc biệt thôi, chưa có biểu biện gì cụ thể).
Sau khi từ bệnh viện trở về vì một số lý do kì cục nhưng thuyết phục, Di phải đảm đương việc chăm sóc cho Quốc Hy do sự nhờ vả kèm van nài của của mẹ cậu nhóc, và nó có thêm một biệt danh mới mà chỉ có Quốc Hy là người gọi duy nhất : Ylen – tên con vẹt mà Hy đã từng yêu thương nhưng đã bỏ cậu ấy mà đi. Quốc Hy bắt đầu có những tình cảm “ mới” với nó. Đó là một cậu nhóc cá tính, và đôi chút kì bí.
Một hôm, có một người gửi cho nó một hộp quà với nội dung tấm thiệp cực kì sốc, đó là một lời tỏ tình với nó, và người đó kí tên là Ken. Điều này khiến Thoại giận vô cùng, và cậu ấy tìm đến lớp của Phong Ken vì chắc chắn rằng Ken không ai khác ngoài Phong 12 Tin cả (Phong Ken học 12 Tin), nó đuổi theo ngăn cản nhưng không được. Nhưng khi đến lớp của Phong Ken, cả nó và Thoại đều bất ngờ khi biết rằng cả lớp 12 Tin ai cũng có chữ Ken phía sau tên làm biệt danh. Và “ đau” nhất chính là người tặng quà cho nó không phải là Phon