/>
-Ừm…- Nguyên nhìn Hạ Chi đang ngủ say trên giường, rõ ràng là cô đi chơi cả ngày mệt đến độ Nguyên bế cô lên cô cũng không biết gì.
Nguyên không nói gì với Thiên Anh nữa mà đi một mạch về thẳng khách sạn. Nguyên cũng không giải thích được tại sao mình lại tới đón Hạ Chi. Dường như có một sức mạnh kì lạ đã thôi thúc anh phải tới đó.
Khi Nguyên đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì cô gái mà anh bỏ quên trong phòng trước đó đang nằm trong chăn, một cuốn tạp chí người mẫu được đặt trên đùi, bên cạnh còn có một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly. Một trong hai chiếc ly có rượu. Thấy cửa mở, cô gái ngẩng đầu cười, nhưng thấy trên tay Nguyên là một cô gái khác, nụ cười trượt khỏi đôi môi đỏ mọng. Mặt cô ta chợt dài ra một cách đáng thương, nhưng Nguyên cũng chẳng để ý làm gì.
- Ai đây?
-Bạn gái tôi.
-Anh làm này thế là ý gì? Anh coi tôi là ai hả?- Cô ta nhổm dậy hỏi.
-Mặc quần áo vào và về đi.- Nguyên nói khẽ như sợ Chi thức dậy nhìn thấy cô gái nửa kín nửa hở trên giường của mình.
-Anh…- Cô gái vùng dậy, bước xuống đất, mặt đỏ bừng bừng không biết do rượu hay do giận quá hóa thẹn -Đồ sở khanh.
Vung tay tát Nguyên một cái, cô ta tức tối đi ra khỏi phòng.
Nguyên cũng không để ý đến cái tát rát rạt vừa nhận được, anh tiến lại giường, khẽ đặt Hạ Chi xuống, kéo chăn cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Trở về
Hạ Chi bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt sũng, ngạc nhiên nhìn Nguyên vẫn đang ngồi trầm ngâm trên ghế. Cô ngạc nhiên khi hôm nay anh về sớm hơn thường lệ. Ti vi vẫn bật nhưng dường như tâm trí Nguyên lại ở một nơi xa lắc nào đó.
-Này… này…- Cô đưa tay hươ hươ trước mặt anh gọi.
Nguyên giật mình ngước mắt nhìn Chi, rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Cô đã ở cùng anh được hơn một tháng rồi. Giữa hai người là một mối quan hệ khá mập mờ, chẳng phải nhân tình, nhưng cũng không giống người dưng, không gần cũng chẳng hề xa. Nguyên vẫn giữ thói quen của mình, cho Chi đi cùng vào ban ngày và bỏ mặc cô một mình sau bữa tối để tìm niềm vui riêng. Nhưng dường như, với anh một tháng nay, chưa niềm vui nào thực sự được gọi là niềm vui. Điều chứng minh là Nguyên chưa bao giờ đi qua đêm, luôn luôn có mặt tại salon ở phòng khách trước 12h.
Còn Hạ Chi, mất đi trí nhớ, Thiên Anh và Nguyên trở thành hai người thân thuộc nhất của cô. Và trong hai người, Nguyên lại là người ở bên cô lâu hơn hẳn. Trong tâm trí, cô biết mình luôn có cảm giác không thích Nguyên, nhưng ở một nơi khác lại mách bảo cô rằng cô không thể xa Nguyên. Vụ va chạm xóa đi của cô mọi thứ, kể cả cái cảm giác mà bản thân cô thực sự không biết định nghĩa là gì lúc này.
Nguyên cầm lấy khăn, thấm những giọt nước đang chảy trên mái tóc cô. Những hành động dịu dàng như thế này của anh không phải lúc Chi cũng thấy. Bình thường anh luôn giữ một thái độ lạ lùng và xa cách với cô.
-Ngày mai tôi sẽ về Hà Nội, Thiên Anh sẽ tới đây với cô.- Nguyên chậm rãi lau tóc cho cô, nói.
-Anh đi sao? Tôi không đi theo được à?
-Ừ… Tôi về nhà…
-Nhà…- Chi khẽ lẩm bẩm.- Nhà là gì?
-Là gia đình. Gia đình tôi có bố mẹ, có anh trai tôi, có… chị dâu và một đứa cháu rất đáng yêu. Nó tên là Boo, khi tôi đi nó mới một tuổi, bây giờ chắc nó lớn lắm rồi.- Nguyên mỉm cười kể.
-Không biết nhà tôi thế nào nhỉ? Mọi người nói bố mẹ tôi đã mất, nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chẳng biết tôi là ai. Tôi có anh trai mà không biết anh mình ở đâu. Tôi…
Chi nói đến đây thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt. Những tâm sự cô luôn giữ trong lòng lâu nay kể cả Nguyên và Thiên Anh đều không biết được. Cho đến lúc này không hiểu sao khi nghe Nguyên nói, cô lại thổ lộ ra. Trong lòng cô vốn rất sợ mỗi khi nhìn vào kí ức trống rỗng của mình. Cô sợ một ngày mình sẽ tan biến đi vì không thể nhớ ra mình là ai.
-Cô của cô ở Ba Lan sắp về tới, đó là gia đình của cô.- Nguyên cũng chẳng lau nước mắt cho Hạ Chi, vẫn tiếp tục vò nhẹ trên mái tóc dài của cô.
-Còn anh trai tôi?
-Hy vọng sẽ sớm tìm ra anh trai cô.
-Bao giờ anh lại về đây?- Hạ Chi lau nước mắt, quay lại nhìn anh hỏi.