́n ngăn chặn. Một khoảng cách bất di bất dịch, không có gì thay đổi được.
Nam Lâm nhìn lại khung cảnh nơi đây. Trúc Diệp đã làm cho anh một con búp bê. Nhưng có chẳng có nghĩa lí gì so với hai con búp bê mà cô ấy làm cho An Lâm và chính mình. Phải rồi, anh lúc nào cũng lạc lõng và thừa thãi như vậy đấy, chỉ đáng cô đơn một mình mà thôi.
Nam Lâm cứ đứng như vậy nhìn Trúc Diệp. Còn cô thì lại nhìn ra phía cửa sổ như không biết gì đến sự tồn tại và ánh nhìn của anh. Một trò rượt bắt trong tâm tưởng. Sẽ rất mệt mỏi.
Cả nhà ra mộ của mẹ An Lâm và Nam Lâm.
Ngôi mộ nhỏ bé bị cỏ che lấp. Bơ vơ một chỗ hàng ngày được mặt trời chiếu rọi ánh nắng.
An Lâm và mọi người tập trung lại nhổ lớp cổ đang mọc phủ trên ngôi mộ. Riêng Nam Lâm có đi ra phía một ngôi mộ khác và ngắm nhìn nó thật lâu.
Trúc Diệp nhìn ra phía Nam Lâm rồi khẽ hỏi An Lâm:
- Anh Nam Lâm sao lại đi ra ngôi mộ đó vậy?
An Lâm cũng nhìn theo hướng Trúc Diệp rồi thở dài:
- Chị ấy vì sao mà chết? Sao em không biết gì nhỉ?
- Cô ấy theo đuổi Nam Lâm. Mặc cho Nam Lâm có không yêu thì vẫn nguyện hiến dâng tất cả. Yêu nó bằng tất cả những gì mà mình có. Chỉ tiếc là mệnh quá ngắn. Cô ấy mắc bệnh nhiễm trùng huyết. Những người mắc bệnh này thì rất khó sống.
Trúc diệp vội nhíu mày:
- Sao anh Nam Lâm lại ác như vậy? – Xem ra những điều cô thương hại cho anh ta là thừa thãi rồi. Anh ta có thể bỏ mặc cả một ngưởi con giá hết lòng vì anh ta. Không dành nổi một chút tình cảm cho người ta như thế.
- Nam Lâm hoàn toàn không biết cô ấy bị mắc bệnh. Khi cô ấy chết, cũng là chết trong âm thầm. Cô ấy vẫn hi vọng Nam Lâm vẫn yêu mình, vẫn hi vọng anh ấy đau khổ khi mình ra đi nhưng lại sợ, vẫn muốn anh ấy hạnh phúc hơn là vật vã vì mình. Cho nên đã yên lặng mà ra đi.
Trúc diệp thở dài. Một con người máu lạnh như vậy, sao ai cũng phải hết lòng với anh ta. Nam Lâm chính là ác quỷ, máu lạnh khiến người ta phải ghê sợ.
Đúng lúc cô đang nhìn Nam Lâm thì cũng là lúc anh quay ra. Hai ánh mắt nhìn nhau, vì quá bất ngờ nên cũng không tránh được đi, khẽ bất động trong giây lát rồi quay hướng nhìn ra một điểm khác.
Nam Lâm thở dài. Anh nhìn di ảnh người con gái trước mặt mình. Nụ cười cô ấy vẫn tỏa nắng và hiền dịu như vậy. Đã lâu lắm rồi anh không còn đến đây nữa. Nhưng khi đến đây, anh lại nhìn thấy mộ của cô. Nó như mời gọi, nó như níu kéo khiến anh không thể không quan tâm.
Với Nam Lâm, anh không muốn ai phải đau khổ vì mình. Khi anh đã không thích thì anh nhất định sẽ dứt khoát để họ hiểu. Nhưng Văn Á lại là người đặc biệt. Cô ấy mặc kệ sự bực tức của anh mỗi khi cô bám theo, mặc kệ những lời nói khó nghe của anh mà vẫn mỉm cười nắm lấy bàn tay anh. Anh không muốn như thế, không muốn cô ấy sẽ trở nên như thế này. Ra đi trong im lặng, vẫn mỉm cười khi anh đứng trước mặt cô ấy. Và anh không đáng, anh không đáng để được đối xử tốt. Anh chỉ là một thằng tồi mà thôi.
Khi Nam Lâm rời khỏi ngôi mộ của Văn Á. Trúc Diệp đã chạy đến đó. Trong ảnh là một cô gái không xinh lắm nhưng có hai má lúm đồng tiền rất duyên. Nụ cười của cô ấy như làm người ta cứ muốn ngắm nhìn mãi. Trúc Diệp thắp cho cô ấy một nén hương. Và bất giác nhìn thấy cạnh bát hương là chiếc đồng hồ của Nam Lâm. Đây là chiếc đồng hồ mà anh ấy hay đeo. Như một vật bất li thân, chỉ khi tắm thì anh ấy mới tháo ra. Sao anh ấy lại để ở đây? Trúc diệp nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định bỏ lại nó ở đấy.
Nam Lâm đã để lại chiếc đồng hồ mà Văn Á tặng. Đó là món quà cuối cùng mà cô ấy đã tặng anh. Khi anh tốt nghiệp. Rồi sau đó ra đi trong bệnh tật. Bao nhiêu năm qua, chiếc đồng hồ chính là thứ để anh nhớ tới Văn Á, anh muốn dành cho cô ấy một chút quan tâm. Và giờ đây, anh nghĩ là mình có làm thế thì cũng thật nực cười. Cô ấy chết rồi, anh cũng không thể cứ ràng buộc cô ấy mãi được. Để lại chiếc đồng hồ và chào tạm biệt cô ấy lần cuối. Kh