Mạc Ngôn Hy không buồn quay đầu lại, ôm Mễ Bối chạy thẳng lên lầu. Vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến bà tự nhiên nhớ đến một cảnh tượng rất quen thuộc…
Ông Mạc ôm lấy bà, hoảng hốt chạy loạn khắp nơi:
- Vợ tôi sắp sinh rồi! Người đâu! Bác sĩ!
…
Khi Mễ Bối thư thái bước ra từ nhà vệ sinh, gã ngốc Mạc Ngôn Hy đã xấu hổ chạy đi đâu không biết…
Bác sĩ đến, kết quả chẩn đoán là: sốt, hơn nữa cơ thể quá suy nhược, có lẽ là mấy ngày nay chưa ăn gì rồi.
- Sốt? Làm sao mà sốt được? Ông lang băm này có biết khám bệnh không đấy? Ông nói lại cho cẩn thận, không thì tôi đổi người khác…
- Con à, đừng quá kích động!
Bà Mạc vội vàng giữ chặt cậu con trai đang khoa chân múa tay, rồi quay đầu cười xòa với bác sĩ:
- Bác sĩ cứ mặc kệ thằng nhóc này! Đây là bạn gái nó nên nó hơi lo lắng thôi!
- Mẹ, mẹ nói cái gì đấy?
Mạc Ngôn Hy hét lên với mẹ.
- Được rồi, được rồi! Con đi với mẹ sang phòng sách! Đừng làm rối lên ở đây nữa!
Bà Mạc vừa nói vừa kéo con trai ra ngoài.
- Ừm…
Bác sĩ lắc lắc đầu, rồi nói với vú Lý:
- Tốt nhất mọi người nên nấu thứ gì đó thanh đạm cho cô ấy ăn. Cô ấy yếu quá, tôi đoán chắc hai ngày nay chưa ăn gì rồi!
- Hả? Hai ngày?
Mạc Ngôn Hy đã bị mẹ kéo ra đến cửa nghe thấy Mễ Bối đã nhịn đói hai ngày thì lại nổi đóa lên, chạy xộc tới trước mặt bác sĩ hét lên:
- Liệu có chết không?
- Không chết đâu!
Bác sĩ nheo nheo mắt đùa cợt:
- Quả nhiên là cậu rất lo lắng cho bạn gái!
- Ông… Ông đừng có nói bừa! Nó là em gái tôi!
- Được, được, được! Em gái! Em gái!
Bác sĩ mỉm cười, nói:
- Bà Mạc, con trai bà thật thú vị!
- Lão già chết toi, ông nói gì hả?
Mạc Ngôn Hy lại muốn xông lên.
- Khụ… khụ… khụ…
Lúc này, cô gái nằm trên giường khẽ động đậy, ho lên mấy tiếng.
- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi! Đề nghị yên lặng!
Bác sĩ nhân cơ hội, giáo huấn Mạc Ngôn Hy mấy câu:
- Cậu cứ găng họng ra hét lên như thế, bệnh nhân khỏe làm sao được?
Đang định nói gì đó, cổ họng giật giật, nhưng chợt nhìn thấy cô gái đáng thương nằm trên giường đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại như rất khó chịu, Mạc Ngôn Hy không đành lòng, bèn nén lại. Anh ta chạy vội đến cạnh giường, thảng thốt:
- Mễ Bối…
Mới nói được hai tiếng ấy, đã cảm thấy ngượng nghịu, quay đầu lại nhìn thấy tất cả mọi người đang nheo nheo mắt nhìn mình như chế giễu, Mạc Ngôn Hy bèn đằng hắng một tiếng:
- Hừm… Mễ Bối, cô cảm thấy khó chịu chỗ nào?
- …
Mễ Bối yếu ớt nhắm nghiền mắt, người khẽ run lên.
- Lạnh hả? Vú Lý! Mang mấy cái chăn ra đây! Nhanh lên!… Còn cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không?
Mễ Bối nhìn chăm chú vào đôi mắt lo âu kia, thỏa mãn lắc đầu, nhoẻn miệng cười tươi tắn.
- Ơ, hai ngày nay cô chưa ăn gì rồi, chắc là đói lắm phải không? Vú Lý, cháo! Cháo!…
Anh ta không đợi Mễ Bối phản ứng đã nghĩ thay cho cô.
Sau khi tiêm và ăn cháo xong, Mễ Bối nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm hôm ấy, Mạc Ngôn Hy đã hỏi đến cả ngàn lần câu:
- Thật không sao chứ? Mẹ có chắc chắn không? Sốt đấy!
Bà Mạc mỉm cười trong bụng.
…
- Bối Bối! Nàng sao rồi?
Cửu Hoàng tử lo lắng hỏi.
- Thiếp không biết, có hai ngày không ăn gì mà thiếp cảm thấy chân tay rã rời, không còn sức lực.
- Nàng còn tưởng mình vẫn là thần tiên à? Không ăn làm sao mà sống được. Nàng đã là người phàm rồi. Phải, đúng rồi, bọn họ không cho nàng ăn à?
Cửu Hoàng tử vừa nói, bàn tay đã nắm chặt lại.
- Không phải đâu! Là tự thiếp không ăn.
Mễ Bối nói rồi nhoẻn miệng cười với Cửu Hoàng tử.
- Thật không? Nàng đừng gạt ta… Bối Bối, nàng không cảm thấy gần đây nàng rất lạ hay sao. Nàng xem, đây là gì vậy?
- Đây gọi là cười, chàng hiểu không? Tức là vui đấy!
Cười? Vui?
…
- Mễ Bối! Mễ Bối!
Có người đang gọi, Mễ Bối còn cảm nhận được có một bàn tay đang vỗ nhẹ lên má mình. Cô mở mắt, gương mặt quen thuộc của Mạc Ngôn Hy hiện ra.
- Trời sáng rồi! Dậy đi! Bác sĩ nói cô đã hết sốt rồi! Còn làm bộ nằm trên giường giả chết hả? Ngủ mà cũng không ngủ cho tử tế, nằm mơ cũng cười, cô mơ thấy ai hả?