i khi mắt nhòe đi: “Chỉ lần này! Một lần thôi, rồi mày buông tha anh ấy đi nhé!”. Phải! Nó nên để Nguyên trở về cuộc sống yên bình, xem nó đã lôi Nguyên vào điều gì vì cái ích kỷ trẻ con của mình thế này. Tình yêu vốn là một thứ ngoài tầm với của nó, đáng lẽ nó đừng nên bướng bỉnh giành lấy làm gì. Lần này thôi!
- Thiếu niềm vui tới mức em liều lĩnh thế sao?
- Cũng không tới nỗi thiếu, đủ để cầm cự qua ngày.
Con bé cười hì. Nguyên ôm nó chặt hơn nữa.
- Anh chẳng giúp được gì cho em.
- Mấy vết thương của anh giúp em nhiều đấy chứ! – Con bé vỗ vỗ vào lưng Nguyên, trêu đùa để xoa dịu cảm giác bất lực trong Nguyên, vì nó biết đau đớn thế nào khi không thể bảo vệ người mình yêu thương, như nó luôn cảm thấy khi nghĩ về Nguyên – Hơn nữa, là em lôi anh vào chuyện này.
Nguyên ôm nó chặt hơn nữa, bờ vai run rẩy và tiếng sụt sịt khe khẽ. Nguyên đang khóc, và không để nó trông thấy, nó thật có lỗi khi thấy ấm lòng vì điều đó. Ừ, nếu như Nguyên không thể cho nó nụ cười rạng rỡ đó, thì nó không cần nữa, những giọt nước mắt lặng lẽ của Nguyên ngấm vào trái tim nó, thế là nó có nhiều hơn một nụ cười rồi.
Giá cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy, nếu như có thể, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả hạnh phúc và khổ đau để được ở trong vòng tay Nguyên. Giá như thế…
Cửa phòng bật mở, tên trùm bước vào:
- Tiểu thư à, có vẻ giá trị của cô cần phải cân đong đo đếm đấy!
- Bố tôi từ chối?
- Chiều mai sẽ trả lời – Hắn ta cười khẩy – Chắc đang cộng xem mạng của con gái và bạn nó đáng giá bao nhiêu. Đáng thương cho cô thật đấy!
Thế đấy! Nó không ngạc nhiên chút nào, cũng chẳng tức giận, vì bố nó là thế. Cứ lần nào giá chuộc không chỉ là tiền thì bố lại dùng phương án để cả tiền và mạng nó đều giữ được, nó bị dí súng vào đầu, hay gãy mấy cái xương cũng được, miễn là còn sống. Nguyên nhìn nó vừa bàng hoàng, vừa thương xót, nó ghét như thế, ai cũng được, nhưng Nguyên đừng nhìn nó bằng ánh mắt ấy, nó sẽ thấy mình đáng thương hại lắm!
- Chúng ta sang phòng khác được chứ?
Tên cướp nhìn nó rồi nhìn Nguyên một lúc, dường như hiểu ra sự việc, khẽ gật đầu đồng ý. Sao ngay lúc này nó lại cảm thấy tôn trọng tên đó hơn bố nó chứ? Nguyên nắm chặt tay nó:
- Anh đi cùng em.
- Đừng lo! Em có tiền bảo vệ rồi mà.
- … Cẩn thận!
- Chuyện này thì em kinh nghiệm hơn anh đấy.
Rồi nó rời đi. Nó không muốn Nguyên biết nó rẻ mạt thế nào, lần cuối, nó cũng nên để lại chút giá trị nào đó trong lòng Nguyên chứ.
- Người yêu à? – Tên trùm hỏi bâng quơ.
- … Bạn.
- Chà! Tuổi trẻ.
- Ông sẽ không phá bỏ giao kèo giữa chúng ta chứ?
- Một con nhãi không tiếc mạng sống vì người khác đã khiến ta không thể nuốt lời được. Yên tâm đi!
- Cám ơn!
Cay đắng thật! Giờ thì nó đang cám ơn từ tận đáy lòng kẻ dùng mạng nó để đổi lấy tiền. Nhưng lúc này thì ông ta tỏ ra mình có một chút đáng tôn trọng, nên nó cần phải tôn trọng ông ta.
- Các ông nên chuyển địa điểm trong đêm nay.
- Hả?
- Bố tôi trì hoãn nghĩa là không ngoan ngoãn trao đổi. Các ông sẽ bị tóm trước chiều mai.
- Ha ha ha. Cô đánh giá bố mình hơi cao rồi đấy!
- Còn ông đang đánh giá quá thấp người đã tự mình leo lên đỉnh cao đấy. Dường như ông biết bố tôi, đó có phải người dễ dàng nhả những thứ trong tay mình không?
- Rồi sao? Ta đang giữ người thừa kế độc nhất của ông ta.
Con bé phá lên cười:
- Ông nghĩ tôi đắt giá thế sao? Phải, tôi có một cái giá nhất định, nhưng nếu vượt quá, sẽ chẳng có vụ trao đổi nào hết. Nếu các ông muốn vụ này thành công, tốt nhất nên nghe tôi.
- … Tại sao ta phải tin một con nhãi xảo quyệt?
- Ông chơi đẹp, thì tôi cũng sẽ chơi đẹp. Số tiền đó ông sẽ có, chỉ cần đảm bảo an toàn cho người bị bắt cùng tôi.
- Thằng nhóc đó quan trọng lắm à? Hơn cả tiền à?
- Đừng gộp tôi chung với các người. Tiền chưa bao giờ quan trọng với tôi.
Tất cả rời đi ngay sau đó. Bọn chúng bịt mắt để hai đứa không xác định được vị trí. Thực tình nó muốn điều kiện trao đổi là chúng thả Nguyên ngay lập tức, nhưng với tính cách của Nguyên, có được thả cũng sẽ chẳng ở yên một chỗ, chi bằng để Nguyên ở bên tới lúc cả hai được an toàn. Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi Nguyên.
- … Tự dưng ngoan ngoãn vậy?
- Chúng cần tiền, ta cần sống. Đơn giản thế thôi mà!