lớn tiếng như trước, nhưng sắc mặt có vẻ rất mừng rỡ. Từ khi nghe bác sĩ nói Mễ Bối không có gì đáng ngại nữa, Mạc Ngôn Hy hớn ha hớn hở.
Đầu óc Mễ Bối vẫn còn chưa xác định được đâu là mộng, đâu là thật, hai mắt trân trối nhìn người con trai đang ngồi trước mặt.
- Dậy đi!
Mạc Ngôn Hy bị cô nhìn đến phát ngượng, cầm gối đập lên đầu Mễ Bối.
Mễ Bối đột nhiên nhớ tới chuyện Mạc Ngôn Hy nói không muốn nhìn thấy mặt mình nữa, sắc mặt khẽ trầm xuống, giãy giụa chống tay định xuống giường.
- Này! Này! Cô định đi đâu đấy? Tôi gọi cô dậy ăn cháo thôi mà! Hị hị, vú Lý nấu cháo đậu xanh, còn có cả dầu vừng nữa, thơm lắm!
Mễ Bối như không nghe thấy gì, cố gắng lao ra khỏi tầm mắt của Mạc Ngôn Hy.
- Mễ Bối, tôi thế này mà cô vẫn còn giận à! Tôi chẳng…
Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa trừng mắt lên, tay giơ cao như muốn đánh Mễ Bối. Mễ Bối vội rụt người, nhắm tịt mắt lại. Một lúc lâu sau, cô mới he hé mắt ra, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy đang cười cười với mình, nụ cười rất giảo hoạt.
- Được rồi, được rồi. Coi như tôi sợ cô. Người đâu mà cố chấp thế. Tôi thay đổi ý kiến được không? Bây giờ điều tôi muốn nhất là có một đứa em gái.
- ???
Nhất thời Mễ Bối cũng không hiểu anh ta muốn gì.
- Ngu như heo!
Mạc Ngôn Hy cầm cái gối đập cho Mễ Bối một cái, lớn tiếng mắng:
Để che đậy sự lúng túng của mình, Mạc Ngôn Hy vội bê bát cháo lên, thô lỗ quát:
- Ăn hết đi!
Không ngờ Mễ Bối vẫn muốn xuống giường, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, không ngừng đưa tay ra hiệu.
- Cô muốn chết hả? Người ta đã hạ mình phục vụ cô thế này rồi mà còn muốn đi?
Mạc Ngôn Hy trở mặt gắt lên:
- Đừng có mà quá đáng!
Mễ Bối ngẩn ra, nhưng vẫn khua khoắng chân tay đòi xuống giường.
Bà Mạc nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của Mạc Ngôn Hy, vội vàng chạy qua xem, thấy Mễ Bối hoảng hốt nhìn mình, còn thằng ngốc con mình thì đang mặt đỏ tía tai trừng mắt lên nhìn con bé.
- …
Mễ Bối cuống quýt ra hiệu bằng tay với bà Mạc.
- Được rồi! Nhanh lên! Để mẹ đỡ con!
Bà Mạc vội vàng chạy tới đỡ Mễ Bối.
- Mẹ? Làm sao thế?
Mạc Ngôn Hy ngớ người ra nhìn Mễ Bối đang hoảng hốt xỏ chân vào đôi dép để dưới giường.
- Sao cái gì mà sao? Bảo mày học cách ra hiệu tay thì không chịu học! Thằng ngốc!
Bà Mạc trừng mắt lên nhìn con trai, rồi bật cười vui vẻ. Khi Mễ Bối thư thái bước ra từ nhà vệ sinh, gã ngốc Mạc Ngôn Hy đã xấu hổ chạy đi đâu không biết.
- Con bé này có bệnh hả? Xịt nhiều nước hoa lên giường làm khỉ gì? Toàn là mùi hoa đào không à!
Mạc Ngôn Hy chun chun mũi nói. Mễ Bối cảm thấy oan ức, xưa nay cô có dùng nước hoa bao giờ đâu.
- Đứng đấy làm gì, lại đây!
Mạc Ngôn Hy trừng mắt, quát lớn.
Mễ Bối đứng ngẩn người ra, không biết nên phải làm sao.
- Lại đây! Tôi có ăn thịt cô đâu!
Anh ta kéo Mễ Bối lại, rồi ấn cô ngồi xuống bên cạnh.
- Lát nữa cô ngủ giường, tôi ngủ đất.
Mễ Bối giờ mới bớt lo, hân hoan gật đầu lia lịa.
- Cô vui cái gì?
Mạc Ngôn Hy thấy Mễ Bối không muốn ở cạnh mình như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rất bực dọc, cốc lên đầu cô một cái rồi nói:
- Cô không sợ tôi ngủ đất sẽ lạnh sao?
Nói xong liền thở phì một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Không ngờ anh chàng này lại nhỏ mọn như vậy! Mễ Bối nhoẻn miệng cười, kéo kéo vạt áo anh ta.
- Làm gì thế?
Mạc Ngôn Hy gắt gỏng.
Mễ Bối chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ xuống đất. Ý là mình sẽ ngủ dưới đất.
Những ngón tay trắng muốt như cọng hành của cô vạch đi vạch lại trên không.
- Được rồi! Tôi chỉ thử cô một chút thôi, xem ra cũng có lương tâm. Tôi ngủ đất được rồi, giường thơm như thế ngủ không quen!
Một lúc sau, mấy người thợ lắp điều hòa tới. Tiếng búa, tiếng khoan ầm ĩ cả nhà.
Mễ Bối nằm trên giường, được một lúc thì ngủ thiếp đi trong tiếng búa khô khốc.
Không biết bao lâu sau, mặt Mễ Bối bị một luồng khí nóng phả vào, cô liền mở bừng mắt ra nhìn… một gương mặt đẹp trai đang gí sát vào mặt cô…