Nói chung, muốn đi qua được chỗ này, Nhật Minh chắc chắn mất rất nhiều thời gian.
Bực mình quá, không biết cô nhóc kia đang ở đâu?
Liếc mắt nhìn quản gia, tất cả đều bắt đầu đi tìm, nhưng mà thời gian từ lúc Quỳnh Lam chạy đã trôi qua khá lâu, chẳng còn tìm được kịp.
Khuôn mặt của Nhật Minh lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù chẳng ai biết được cậu đang lo lắng thế nào.
Nhật Minh đã bảo quản gia đi tìm khắp nơi, thậm chí còn doạ nếu không tìm được sẽ không yên với cậu, nhưng tất cả đều không có tác dụng!
Nhật Minh đang lo sợ vô cùng, chưa bao giờ Quỳnh Lam làm như vậy, cậu vô cùng hối hận vì đã bắt Quỳnh Lam làm như vậy!
---------
Quỳnh Lam đang làm thủ tục để sang Pháp với bố mẹ nuôi. Cô cần thời gian để suy nghĩ về Nhật Minh!
Bước lên máy bay, không quên gửi một tin nhắn cho Nhật Minh:
"Tới khi nào chơi chán, tớ sẽ về!"
Tất nhiên, gia đình Quỳnh Lam đủ giàu để làm ra một vé máy bay mang tên giả, thông tin giả!
Nhật Minh, lần này thì tạm xa cậu một thời gian vậy!
Chap này em nghĩ mọi người sẽ nghĩ là nó hơi vô lý, tại sao vì một chuyện nhỏ vậy mà Quỳnh Lam cũng phản ứng như vậy, là vì, Không phải chỉ một hai lần Quỳnh Lam luôn luôn phải có Nhật Minh bên cạnh, và Quỳnh Lam cũng chẳng phải sợ Nhật Minh tới mức đó, va Quỳnh Lam cần phải suy nghĩ lại=)) hehe, em nói thật, lúc đầu viết em thấy chấp này nó cứ vô lý Thế nào ý=)) còn xin lỗi mọi người, máy ém vào zing đơ lắm nên cmm của mọi người em trả lời sau nhé^^ còn Nhật Phong là vì em cuồng gió=)) cảm ơn và xin lỗi mọi người nhiều nhiều^^
Chap 13
Buổi chiều thu se lạnh, trên sân bay đông người của thành phố hoa lệ Paris, cô gái mặc quần bò bụi, rách tứ tung, kết hợp cùng chiếc áo rộng có hình angry birds, khuôn mặt trắng hồng cùng búi tóc cao. Trông cô thật giống một dân chơi bụi thực thụ.
Kéo chiếc vali bò cũng rách tứ tung, cô gái hướng nơi cửa bước đến!
Oa, đã gần một năm rồi,cái thứ cao lớn kia vẫn đứng đó, thật đẹp. Nhớ Paris biết bao, cả bạn bè cô nữa, lần này đến đây, không chỉ để suy nghĩ mà còn phải ăn chơi nữa.
Bắt chiếc taxi đến nơi mà cô đã rất nhớ, tuổi thơ của cô cũng ở đây. Nói tiếng Pháp một cách lưu loát, như thể đây là tiếng mẹ đẻ của cô vậy.
Ngồi trên chiếc taxi,mông lung đôi mắt hướng ra ngoài, mọi thứ vẫn vậy, chẳng thay đổi nhiều, cô còn nhìn thấy cả cửa hàng KFC kìa, ôi bigmax, cô nhớ cái hương vị đó.
Kéo cửa kính xuống quá nửa, cô tận hưởng làm gió lành lạnh mùa thu nước Pháp.
Bước xuống xe, ngôi nhà mà bố mẹ nuôi cô đã mua lúc cô lên lớp 1, ngôi nhà cô đã ở đến hơn 15 năm!
Nó, khá là to và đẹp!
Hồi hộp thật đấy, bố mẹ nuôi vẫn chưa biết cô sang, vì cô chẳng nói với ai kể cả mẹ Ly và bố Quân , tự đi làm vé và lấy giấy tờ giả, thông tin cá nhân của cô đến người làm vé hay chủ hãng máy bay đó cũng chẳng thể biết. Và tất nhiên, mất công sức như vậy cũng có lý do, rất đơn giản, Nhật Minh không thể tìm thấy cô ít nhất là trong hai ngày, vậy thì chắc chắn trong hai ngày này cô phải suy nghĩ thật kĩ.
...
Chuông cửa vang lên, Quỳnh Lam tiện tay che luôn cái máy theo dõi bên ngoài cửa.
Giọng mẹ vang lên, ấm lạ thường, cô và mẹ bố mẹ nuôi cũng ở cùng với bố Quân và mẹ Ly mặc dù năm lớp một bố mẹ nuôi mới mua căn nhà này chung với bố Quân và mẹ Ly nên tình cảm cô dành cho họ cũng như cho bố Quân và mẹ Ly vậy!
Mặc kệ cho mẹ hỏi đến khản cổ, cô cũng chỉ cố gắng nói bằng cái giọng ồm ồm bằng tiếng Việt:
- Tôi là nhân viên chuyển quà từ Việt Nam đến, máy theo dõi nhà chị có vấn đề rồi!
-Vậy sao? Ai gửi quà tới cho tôi?
-Trần Quỳnh Lam!
Mẹ khẽ kêu lên một tiếng:
-Quỳnh Lam!
Chạy nhanh ra cửa, mẹ luôn miệng nói:
- Đợi tôi, đợi tôi chút!
Cánh cửa trắng vừa mở, Quỳnh Lam đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh làm mẹ giật mình!
Ngoảnh mặt lại, mẹ giật mình một lần nữa, đây chẳng phải là Quỳnh Lam của bà sao? Quỳnh Lam bà luôn nhớ sao?
-Quỳnh Lam!
- Con bé này, sao con lại ở đây?
- Con nhớ mẹ mà!
Quỳnh Lam nhõng nhẽo, cô vô cùng yêu quý mẹ nuôi!
- Nhớ gì mà nhớ, đi mà có thèm gọi điện về cho mẹ đâu?
-Con bận mà!
-Con tới đây với ai? Bố mẹ con đâu?
-Con tới một mình!
- Thế Nhật Minh không tới cùng con sao?
Quỳnh Lam chẳng biết trả lời thế nào đành lảng sang chuyện khác: