anh thì cô vẫn muốn mình được ngủ. Ngủ mơ cũng là ngủ. Và nếu có thể, cô sẽ quỳ xuống dưới chân anh ta cầu xin tha cho cô được an bình trong ngày hôm nay.
Nhưng Kim Ngân hiểu, Vĩnh Khanh là một con người tàn nhẫn. Một khi đã hận, thì sẽ hận tới chết. Mười năm trước, khi cô quỳ xuống cầu xin anh ta hãy nghe cô giải thích, anh ta lại chỉ nhếch môi cười nhạt rồi dắt con chó ra, cho nó ngồi cạnh cô. Sau đó anh ta cũng quỳ một chân xuống, đưa bàn tay lên vuốt ve đầu nó, nói:
“Ngoan, chỉ cần chịu đựng một lúc thôi. Khi cô ta nói xong, tao sẽ cho mày ăn hai phần!”
Vĩnh Khanh là như thế, anh ta thậm chí còn không thèm nghe cô giải thích. Thậm chí còn coi cô không bằng một con chó.
Kim Ngân nhếch môi cười nhạt. Cũng đúng thôi, con chó cả đời trung thành với chủ. Dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không phản bội họ. Còn con người thì lại khác, tùy vào hoàn cảnh, có đôi khi chỉ trong một cái chớp mắt liền không nhận ra nhau là ai nữa rồi!
Trong lúc ấy, người ta nói cô không bằng một con chó cũng đúng thôi!
Kim Ngân thở dài, cô chỉnh lại túi xách rồi tiếp tục bước đi.
Được nghỉ hai ngày, cô có thể thư giãn một chút rồi. Sau khi tự thưởng cho mình một giấc ngủ, cô sẽ rủ Như Phương đi shopping, đi ăn và đi Spa. Đã lâu rồi Kim Ngân chưa làm những việc ấy. Nhũng công việc mà đáng ra một cô gái như cô phải làm.
Mười năm qua, cô đã đánh mất tuổi xuân của mình trong những cơn ác mộng. Cảm thấy mọi thứ trên đời đều mơ hồ. Ngay cả bản thân cũng dần dần mất đi khái niệm thời gian. Ngoảnh đi ngoảnh lại, mười năm đã trôi qua. Mơ hồ như thế mà cũng vô tình như thế. Có muốn vươn tay ra níu kéo lại cũng không được.
Không thể quay lại như xưa được nữa rồi!
.
.
.
Sáu giờ tối.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Kim Ngân bừng tỉnh giấc. Lần đầu tiên cô ngủ một cách dễ dàng và không mộng mị như vậy. Không có Vĩnh Khanh, không có Hoàng Mai...và lại càng không có quá khứ. Cứ như một cái chớp mắt, tỉnh dậy đã thấy bầu trời chuyển màu như khi mí mắt ta đóng lại.
Kim Ngân mở điện thoại ra nghe:
- Alo?
- Kim Ngân, mau tới nhà hàng Ánh Dương nhé. Chồng mình và bạn của anh ấy đang ở đây.
Giọng nói mảnh mai của Như Phương vang lên trong điện thoại khiến Kim Ngân không khỏi ngạc nhiên. Thực ra, dùng từ mảnh mai để miêu tả giọng của cô ấy cũng có chút không đúng. Nhưng Kim Ngân lại thích dùng từ đó. Bởi giọng nói của Như Phương nhẹ nhàng, yếu đuối như một nhành liễu rủ vậy. Cứ coi như Kim Ngân đã dùng hình ảnh để làm toát lên được điều mình muốn nói đến đi!
Đoạn nghe Như Phương nói xong, Kim Ngân khẽ cười đáp:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến mình?
- Sao lại không liên quan? Mình muốn làm mối cho cậu mà. 28 tuổi rồi còn định tu thành liệt nữ sao? Anh chàng này là cực phẩm đó, cậu không biết à? Vẫn còn sạch sẽ, lại độc thân nên không phải sợ rủi ro sẽ xảy ra. Mình đã thuyết phục mãi, anh Bình (chồng Như Phương) mới chịu gọi anh ta đi ăn đó.
- Cậu thực là...- Kim Ngân đưa tay lên ôm chán vẻ bất lực. Sau đó cô nói tiếp – Hình như cậu đang đặt vấn đề ngược thì phải. Đáng ra anh ta mới là người xem xét độ sạch sẽ của mình chứ? Và cái cần đề cập nhất chính là việc anh ta có chấp nhận mình không?
Đây chỉ là một cái cớ, cô không muốn tới phá đám một bữa ăn vui vẻ. Mà trong khi đó, nhân vật chẳng liên quan mà lại liên quan là cô phải tới để phá hỏng bữa ăn đó với một anh chàng lạ mặt.
Như Phương vẫn không chịu bỏ cuộc:
- Không nói nhiều, mau mau tới đây đi.
- Mình còn phải làm việc. Còn cái Sapo chưa biết viết thế nào đây. Vậy nên cho mình khất bữa này, có gì hẹn anh ta sau nha!
Nói xong, không để Như Phương kịp phản ứng, Kim Ngân đã ngắt máy. Thực sự là cô đã sợ yêu đương lắm rồi. Ở cái tuổi 28, người ta có chồng có con. Còn cô đã thành bà cô già quá đát! Cô đã qua cái thời cuồng nhiệt. Đã trải qua cái gọi là yêu thương tới chết đi sống lại. Tuy không có hạnh phúc ở phía cuối, nhưng cũng đủ để cô phải nhớ suốt đời.
Kim Ngân nghĩ bản thân mình thật giống như chiếc kim dài của đồng hồ. Chiếc kim ấy đang nhích dần những bước nặng nề về phía con số mười hai, cố gắng hoàn thành sáu mươi phút của một giờ. Cũng như cố gắng hoàn thành cái tuổi của một cuộc đời.
28 tuổi. Không già đâu! Nhưng trái tim thì đã quá già cỗi rồi. Thậm chí, giờ mà lục lại, Kim Ngân dám chắc nó đã hóa đá theo thời gian!
Vừa nghĩ tới đó, bụng cô liền ngân lên một tràng dài chối tai. Lúc ấy cô mới nhớ ra,