hanh chóng tan rã, vì họ biết, chỉ cần bỏ tiền, mai họ sẽ lại được đánh anh ta. Anh ta lấy một chiếc khăn lau mồ hôi, tu một ngụm nước, ngồi phịch xuống, ngước nhìn bầu trời và thở hắt ra sự mệt mỏi. Nếu cách kiếm tiền đau đớn này chính anh ta đã chọn thì hà tất gì phải buồn tới mức lan tỏa sang nó, khiến nó không thể rời mắt, đứng chôn chân giữa dòng người đang vội vã rời đi? Thu hết can đảm, con bé rón rén tiến lại gần anh ta, lén nhìn mái tóc bù xù như chẳng bao giờ chải chuốt, muốn vén những lọn tóc che khuất tầm mắt ấy. Mẹ vẫn thường nói điểm tận cùng của đôi mắt là trái tim, chỉ cần nhìn sâu vào đáy mắt, ta có thể hiểu rõ trái tim một con người. Và có điều gì đó mách bảo nó rằng sau mái tóc ướt nhẹp kia là cả một kho báu.
Anh ta nắm lấy cổ tay nhỏ bé đang bất giác đưa lại gần phía mình:
- Gì thế?
Con bé giật mình, cái suy nghĩ muốn vén những lọn tóc kia lên điều khiển nó làm điều vô duyên gì thế này. Nó đang có ý định chạm vào tóc một người lạ, thậm chí còn chưa chào hỏi. Anh ta có vẻ đề phòng nó, ít nhiều là nó cảm thấy cái suy nghĩ “Hình như thần kinh không bình thường” hắt ra từ giọng nói. Ôi trời ơi, muốn độn thổ quá! Nó phải nói gì? Phải làm gì?
- À… ch… chào chú, à không, chào anh!
Anh ta khẽ nhếch mép cười trước câu chào ngu ngốc của nó:
- Có chuyện gì?
- À… dạ không! Ruồi, cháu… à… em đuổi ruồi ấy mà!
- Bao nhiêu tuổi?
- Ơ… dạ, thứ 7 này là 19 rồi.
- Gọi bằng anh được rồi. – Câu nói đi kèm với một nụ cười khẩy.
- Nàyyyyyyy! – An từ đâu chạy tới, đập bộp vào vai nó đầy vui sướng.
Khỏi nói cũng biết con bé An tê rần thế nào khi có người bắt chuyện thay:
- Em chào anh!
Không đáp lại vẻ mặt hớn hở của An, anh ta chỉ lặng lẽ xếp đồ rồi đứng lên về thẳng khiến con bé tiu nghỉu.
- Kiêu thế! Tưởng đẹp trai là thành bố người ta được chắc? Mày quen à?
- Không!
- Chà chà! Tưởng có đứa không thích?
- Ai thích! Về thôi, muộn rồi.
Con bé rón rén bước về phòng một cách an toàn, vừa thở phào nhẹ nhõm thì tiếng bố từ góc phòng khiến nó giật thót:
- Đi đâu giờ mới về?
- Bố biết rồi thì đừng hỏi.
- Đừng có tới chỗ đông người quá!
- Tại sao không được? Có phải ai cũng nhiều kẻ thù như bố đâu.
Lúc nào cũng thế! Đừng có thế này, đừng có thế kia, nó có chuyện gì thì lỗi ở ai mà bố luôn cấm đoán? Như con chó con trong bàn tay bố, tới bao giờ nó mới được làm điều mình thích?
Tối đó, nó cứ nghĩ mãi về dáng hình đầy mệt mỏi và cô độc, tò mò mãi về thứ trốn sau mái tóc rối bù. Kì lạ lắm, lòng bứt rứt không yên, muốn gặp lại anh ta, muốn biết nhiều hơn về anh ta, muốn nhìn thật sâu vào đôi mắt đó. Mai, nó sẽ tới quảng trường lần nữa.
- Chưa bao giờ thấy mày hứng thú với con trai thế này đâu! – An hét vào tai nó giữa đám đông ở quảng trường.
- Thì sao?
- Yêu rồi hả?
- Vớ vẩn!
Chả biết, nó không biết tình yêu là gì, nó cũng không quan tâm, chỉ là muốn nhìn sâu vào đôi mắt đó bằng mọi giá.
An bỏ về trước vì bữa tiệc của gia đình, còn lại con bé bon chen giữa đám đông.
- Này!
Con bé chìa ra một chai nước lọc, cười tươi đáp lại vẻ ngạc nhiên và không chào đón mấy của anh ta. Anh ta rút chai nước trong ba lô ra uống, không chào, không nói, không phản ứng gì. Ngượng nghịu quá, con bé tự uống chai nước đầy thiện chí của mình:
- Thế mà không mắc bẫy! Tưởng tui mua cho anh chắc?
Anh ta có thói quen cười nửa miệng, với cái vẻ ngạo mạn như có mọi thứ trong tay:
- Muốn gì?
Kì lạ thật đấy, một kẻ phải chịu đòn để kiếm miếng cơm lấy đâu ra nụ cười tự tin như bố nó - người có vị trí mà ai cũng muốn chiếm đoạt? Không thấy con bé trả lời mà chỉ nhìn mình, anh ta lại cất đồ vào ba lô, có vẻ như cũng chẳng quan tâm lắm con bé làm gì và muốn gì.
- Có đau không?
- Hả?
- Có đau không? – Con bé chạm vào những vết bầm khiến anh ta hơi giật mình.
- … Quen rồi!
- Thế… trong lòng anh có đau không?
Đôi mắt nấp sau mái tóc bù xù ấy biểu hiện gì khi nhìn nó lâu như thế? Nó không biết, chỉ thấy chút buồn lòng trong nó. Khi đứn