hục mặt sao.
- Để rồi coi nhá!
- Đ, qua coi anh M nhà ta làm ăn sao mày. Ha ha. - Cả bọn lại còn cắt cử thằng Đ theo xem trình tôi nữa chứ, hỏi có tức không. Anh là anh không chấp.
Ngồi bên nhỏ, nhưng vẫn là cái bài cũ, "cho đi mà - không", không cải thiện được gì hơn vì ngu, giờ nghĩ lại cũng phải tự mình thông cảm cho mình lúc đó vì độ ngu không thể chỉ mới có vài tiếng thì nó sẽ giảm được, đúng thiệt "có một bài ca không bao giờ quên" chính là nó đây.
Lại còn thêm nhỏ bạn của nhỏ ngồi kế bên cứ bơm đểu nữa chứ dù tôi đã cố ý khều tay, ra hiệu đủ trò với nhỏ này để nó quẳng phao cưu mang mà nhỏ cứ làm ra vẻ không hiểu, hình như đang GATO vì con bạn được thằng khác làm quen hay sao ấy, đúng con gái.
Còn thằng Đ thì cũng thuộc dang hám gái nhất nhì lớp như tôi nhưng nó cũng có cái tài nữa đó là ăn uống, mà lúc này thì có vẻ như cái ham muốn ăn uống của nó lấn át cái ham muốn mỹ nhân nên trái lại với tôi, trong khi tôi khô nước bọt để xin Sđt thì nó cũng xin, nhưng lại là:
- Ăn gì dzậy H... cho Đ ăn dzới! - Ngọt như mía lùi. Vãi thằng bạn.
- Nè. - Vừa nói nhỏ vừa đưa gói bánh mì về phía thằng Đ.
Trời! Đúng tà đạo mà. Xin bánh cái cho liền, bình thường con gái phải tham ăn lắm chứ. Ai dè lúc này thì thằng bạn được no bụng còn tôi thì khan cả họng mà không được mâm nào.
Thằng bạn tôi thì mặt dày thấy ớn, con trai mà chẳng ngại ngần, cho cái ăn liền, lại ăn khí thế nữa chứ, đã thế mấy bịch snack trong túi xách người ta nó cũng không tha, xin cái chưa để chủ nhân đồng ý nó cũng xơi luôn, chắc nhỏ không phải đối tượng của nó nên nó không thèm bận tâm giữ ý tứ.
Nhưng mày à, mày đang làm mất mặt nam nhi trai trán A1 đó mày. Huhu. Rõ khổ. Tôi với nhỏ và nhỏ bạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì độ bá đạo của thằng Đ.
Giờ thi thực hành cũng đến. Lại không được mục đích vì ngu. Tôi quê với đám bạn cũng có mà ức chế cũng có. Thầm nghĩ: làm cao với anh hả, chờ đi em. Nhưng giờ thì tạm vứt hết sang bên vào thi vì mục tiêu cao cả.
post by hoabattu - yeugiaitri.mobi
Màn 2: Kiếm tìm
Khối 12 như bọn tôi phải học sớm hơn các khối khác khoảng 1 tháng nên trong khoảng thời gian thi nghề xong cũng là lúc đã đi học chính thức. Ngày ngày lên trường vẫn gặp nhỏ, đi ngang qua lớp nhỏ là tôi lại đưa mắt tìm kiếm hình dáng nhỏ.
Từ lúc để mắt đến nhỏ thì tôi phải bắt đầu nghĩ ra bao nhiêu cách tiếp cận nhỏ. Hại não thật. Cùng lúc đó, tôi lại lục tung trong óc những gì tôi đã biết về nhỏ. Thật ra thì nhỏ đã học cùng trường với tôi từ cái hồi cấp 2 nhưng không cùng lớp, lúc đó tôi không quan tâm, mối quan tâm của tôi khi ấy dành cho một người khác - một hoài niệm đẹp, tôi chỉ biết sơ sơ về nhỏ vì cũng đã thấy nhỏ thoáng qua vài lần.
Hình như lúc tôi học 8, 9A1 thì nhỏ học bên A2; còn năm lớp 6, 7 (cố nhớ ra) nhỏ học A3, chắc vậy, không biết thông tin chính xác không. Lên cấp 3 lại tiếp tục cùng trường (trường này khác trường những năm cấp 2 nhá) và tôi lại tiếp tục A1 mà vào còn nhỏ cũng lại học A2. Biết về nhỏ có thế, chỉ qua loa qua các mối quan hệ xã giao, cũng chưa một lần tiếp xúc nói chuyện. Mãi đến lúc cái đợt thi nghề đấy thì tôi mới nói những câu nói đầu tiền với nhỏ và cũng chính là lúc mở ra những sự vụ trẻ trâu, đầy kỉ niệm.
Về phần cái kế hoạch tiếp cận nhỏ thì tôi đề ra việc đầu tiên phải làm ngay và luôn đó là phải có Sđt của nhỏ. Nào là viết giấy chờ đến giờ chào cờ mon men xuống ngồi cạnh rồi đưa cho nhỏ (hai lớp chào cờ ngồi kế nhau), 3 tiết chào cờ qua (tức đã 3 tuần), viết đi viết lại cả bốn, năm tờ vẫn không đưa được vì sợ tụi bạn với mấy đứa lớp khác biết thì qua mấy cái bô phóng thanh đó chắc chắn sẽ hư bột hư đường hết, chưa kể lộ bài thì có mà anh đây bị quê về trình tán gái à, không thể được.
Nào là dõi theo nhỏ chờ nhỏ có sơ hở gì thì tôi bụp luôn (cấm nghĩ bậy), ý tôi là chờ khi nào có thời cơ là tiếp cận hỏi han, chuyện trò với nhỏ liền. Thế mà trời chẳng chiều lòng người, nhỏ toàn đi bè phái với đám bạn, có khi một, có khi hai, ba đứa, có khi cả đám. Thế là kế hoạch nói chuyện riêng âm thầm lãng mạn bị phá sản.
Suy đi tính lại cũng đã gần cả tháng mà chẳng được mục đích đã đề ra ngoài cái trình độ hoang tưởng nó tăng lê-vồ qua từng ngày, đến nỗi đang nói chuyện ngon lành với thằng bạn lại không xưng hô tên nó mà kêu luôn thành H (tên nhỏ), cũng may chỉ có hai thằng.
Tận cùng của sự bế tắc lại giúp tôi lú ra ý tưởng, mà cái ý tưởng này nếu có thì có thể được liệt ra ngay trong chương mở đầu của quyển "Bí quyết cưa gái căn bản" dành cho học sinh lớp lá quá, tôi nghi lắm
Trong mộ