Mặt tôi lúc này nhăn nhó như khỉ ăn ớt, cộng thêm cả lạnh nữa, nên bộ dạng của tôi cứ run rẩy chẳng ra làm sao cả.
“Vâng.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, đã bước vào đây rồi thì chẳng thể nào thoát ra nổi đâu.
Sam ơi, làm ơn đến cứu em đi, em chết mất thôi!
Nào thì giặt nào. Nhưng mà…
“Anh gì ơi! Anh bật bình nóng lạnh lên được không? Em không giặt bằng nước lạnh được.”
“Vẽ chuyện quá, bạn tự bật lên đi!”
“Vâng.”
“À mà này, tên tôi là Kiwi, Kiwi Hoàng Gia.”
“Vâng.”
Thực ra cả cái trường Isaac Newton ai chẳng biết tên anh.
“Anh Kiwi này, tôi có thể ra ngoài chờ được không? 15′ nữa mới có nước nóng cơ.”
“Tuỳ bạn.”
Rồi anh ta ung dung lên tầng trên và nói là đi tắm.
Đi tắm à? Cơ hội cơ hội!
Hay
là tôi tranh thủ tấu thoát nhỉ? Có nên không? Ôi trời ơi, có nên không?
Không…
Nếu bỏ trốn bây giờ thì tôi sẽ không yên với anh ta mất, tiệm Romance ngay gần đó và anh ta có thể đến bất cứ lúc nào!
Thôi ngồi chờ nước vậy.
Lạnh quá, lạnh quá, tôi ngồi trên ghế sofa co ro và không ngừng xoa hai tay vào nhau, thế mà chẳng ấm ra chút nào cả.
Lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn phòng khách nhà Kiwi. Tôi đặc biệt để ý đến bức ảnh to đùng trên tường. Một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc đã hơi ngả màu bạc đang khoác vai chàng trai trẻ, phía xa xa là khu rừng thông trong nắng chiều mờ ảo. Chàng trai kia chắc chắn là Kiwi. Còn người đàn ông, tôi biết, đó là nhạc sĩ nổi tiếng An Mạnh-ông nội của Kiwi.
Nghe nói, ông ấy đang mắc một chứng bệnh gì đó rất khó chữa. Báo chí cũng nhiều lần đưa tin, rằng sức khỏe ông hiện tại khá yếu. Thêm nữa, trước khi mắc bệnh ông có một album đang dở dang, vì một lý do nào đó mà chưa thể hoàn thành được. Có người phỏng đoán, album đó là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của ông trước khi xa rời thế gian. Nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn, ai mà biết được.
“Ồ”
Trong lúc tôi đang mông lung suy nghĩ thì một cậu nhóc bước vào phòng khách, có vẻ như nó vừa từ tầng trên xuống. Nó dừng lại và nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Tôi đoán cậu bé này 13, 14 tuổi gì đó. Mái tóc cậu bé cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh và đặc biệt là cực kỳ giống Kiwi! Em trai anh ấy chăng?
“Chị là ai?”
Là ai hả. Nói như thế nào đây? Là bạn? Không mình đâu có phải là bạn anh ta. Là bạn gái? Ôi nói thế chắc nó sặc sụa cười mất!
“Chị là nhân viên quán coffee Romance, vì đã gây ra một sự cố nho nhỏ nên chị đến đây để giặt lại áo cho anh Kiwi.”-Vừa nói tôi vừa cười trừ.
“Em hiểu rồi. Mà chị lạnh hả?”
“Ừm một chút.”-Tôi run run trả lời.
“Chị mặc cái này vào đi.”
Rồi cậu bé lịch lãm cởi chiếc áo khoác ngoài ra và đưa nó cho tôi. Hành động của nó làm tôi liên tưởng đến một quý ông hơn là một cậu bé.
Woa thơm quá, áo con trai gì mà thơm dễ sợ,
“Cảm ơn em.”-Tôi mỉm cười với nó.
“Không có gì đâu.”
Rồi cậu bé với tay sang bật một cái công tắc nào đó, tự nhiên tôi nghe thấy tiếng ù ù nhè nhẹ và thấy căn phòng dần âm ấm.
“Chị đỡ lạnh chưa? Kiwi đúng là, đã bảo bao lần là vào nhà là phải bật sưởi lên.”
“Chị thấy anh ấy khoẻ lắm, chắc không biết lạnh đâu.”
“Ừm.”
Rồi nó buông mình xuống ghế sofa và nằm kế bên cạnh tôi, làm tôi thấy hơi kì kì.
“Tên chị là gì vậy?”
“Chị tên là Kem!”
“Tên đẹp thật đấy!”
“Thật không?”
“Ừ đẹp mà!”
“Thế em tên gì vậy?”
“Antonio Hoàng Gia, 14 tuổi.”
“Nghe như Ajinomoto ý nhỉ?”-Tôi bụm miệng cười.
Cậu bé ấy nhìn tôi trìu mến và cười với tôi, đôi mắt của nó híp lại trông khá dễ thương.
“Nhưng chị gọi em là Antony được rồi!”
“Antony, Kiwi, chà tên hai anh em thật là đặc biệt đấy!”
Nói rồi tôi lại ngước nhìn lên bức ảnh.
“Đấy là ông nội em.”-Antony cũng ngước nhìn theo.
“Chị biết! Ông em là một nhạc sĩ tuyệt vời. Chị rất ngưỡng mộ các sáng tác của ông!”
“Ừ…em rất tự hào về ông”
Ngừng một lúc, nó lại tiếp:
“Nhưng ông chẳng còn được ở bên cạnh em được bao lâu nữa…ông sắp đi đến một nơi rất xa…”
“Một nơi rất xa?”
“Ông không được khỏe. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống được cùng lắm một năm nữa thôi…”-Nó bâng quơ đáp, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
Nghe đến đây, bỗng nhiên tôi thấy nghẹn đắng ở trong cổ họng. Mặc dù tôi đã biết câu chuyện này trên báo